Chương 380: Long Trời Lở Đất (1)
Đang trong lúc tâm trạng buồn bực, nan giải trăm bề, hắn chợt thấy ở phía xa, trận quang thu lại, cấm chế tan biến, lộ ra một con đường đất trong mây, mà tại phía trên con đường đất kia, lại có vài vị chấp sự đang dẫn theo một tên đồng nhi, tay bưng một chồng áo bào mới, từ con đường đất kia đi tới. Từ xa nhìn thấy Phương Nguyên, trên mặt lập tức vui mừng, cười nói: "Phương Nguyên sư huynh, thật là đúng lúc, giờ Thìn sắp tới, tông chủ cùng các vị trưởng lão, còn có các người của các đại tiên môn đến đây xem lễ, đều đã chờ tại đại điện, mời thay áo bào rồi đi qua bên đó!"
Phương Nguyên đổi một tiên bào mới, dùng cây trâm Ô Mộc buộc tóc lên, theo một đám tạp dịch chạy tới chính điện Thanh Dương tông. Trước đó, đám người trưởng lão cùng chân truyền các môn các phái đã sớm đợi ở nơi này. Vân trưởng lão đứng chờ ở trước điện, lấy thân phận trưởng lão phụ trách lễ nghi dẫn Phương Nguyên tiến vào. Gặp được đám trưởng lão các đại tiên môn, Phương Nguyên đương nhiên đều phải hành lễ ân cần hỏi thăm từng người.
Thế nhưng trong lúc bận rộn, cũng không chào hỏi được hết nhiều người như vậy, trong thời điểm này dù có hơi sơ sót một chút, đương nhiên cũng sẽ không có ai trách tội hắn.
Mà vào lúc này, tông chủ Thanh Dương tông đã yên vị ở trong điện, trước người là một bàn hương án.
Lúc này chỉ cần Phương Nguyên đi qua, tiếp nhận tông chủ dạy bảo, hành lễ bái sư, thì chức vị đệ tử liền có thể định ra.
"Vị này chính là Phương Nguyên sư đệ từng tỏa sáng hào quang tại thí luyện bên trong Ma Tức hồ sao? Quả nhiên là tuấn tú lễ độ!"
Ngay khi Phương Nguyên vừa tiến vào đại điện, định đi vào bên trong, bất chợt có một người trước mặt tiến lên đón, liên tục tán thưởng.
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn một chút, chỉ thấy người này khoảng hơn 20 tuổi, một thân tu vi sâu không lường được, vậy mà hoàn toàn là cảnh giới Trúc Cơ. Thấy hắn mỉm cười, thái độ khiêm tốn, không cần người khác giới thiệu, Phương Nguyên cũng biết người này hiển nhiên chính là đệ tử chân truyền của Âm Sơn tông. Vừa rồi trên đường tới đây, những chấp sự đi cùng đều đã nói qua với hắn, lúc này dĩ nhiên hắn biết nên làm như thế nào, vội dừng bước lại trả lễ.
Vị đệ tử chân truyền của Âm Sơn tông này quan sát Phương Nguyên từ trên xuống dưới, rồi cười nói: "Từ khi ta rời khỏi tiên môn đi du lịch khắp nơi, cũng đã gặp không ít kỳ tài tiên môn, nhưng thiên kiêu giống như Phương Nguyên sư đệ bực này, thì quả là hiếm thấy. Chuyện thí luyện tại Ma Tức hồ của Việt quốc ta từng được nghe nói qua, vào lúc đó quả thực là ta vô cùng khâm phục ngươi, vẫn muốn được diện kiến ngươi một lần, hiện tại rốt cục cũng được thỏa mãn tâm nguyện. Phương sư đệ, ngươi tuổi còn trẻ đã có thể lập xuống đại công bực này, thực sự là kinh tài diễm tuyệt, có thể thấy được lời đồn không giả, chỉ sợ chờ sau khi ngươi Trúc Cơ xong, cho dù là ta cũng không sánh bằng..."
Đám người trưởng lão tiên môn cùng chân truyền ở xung quanh nghe vậy, lập tức từng người vừa sợ hãi lại vừa hâm mộ.
Lấy thân phận đệ tử chân truyền Âm Sơn tông này, không ngờ lại tán dương Phương Nguyên như vậy, thực sự khiến cho người ta cảm thấy quá ngoài ý muốn.
Đừng nói là Phương Nguyên bây giờ sắp bái tông chủ Thanh Dương tông làm sư phụ, một bước lên mây, danh chấn bốn vực, mà cho dù không có chuyện bái sư, thì có một câu nói này của vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông, cũng đủ khiến cho Phương Nguyên danh truyền Việt quốc. Dù sao thân phận đệ tử chân truyền Âm Sơn tông cũng thực sự không tầm thường, các vị chân truyền Việt quốc cho dù muốn kết giao, cũng không kết giao được. Một câu nói của người có trọng lượng, thắng qua vạn lời nói của kẻ phàm phu tục tử...
"Cam sư huynh quá khen, tiểu đệ không gánh vác nổi..."
Phương Nguyên cũng cười cười, khách khí trả lời một câu, sau đó chuẩn bị tiến vào trong.
"Cam sư huynh mời tới bên này..."
Đại đệ tử của Thần Tiêu phong, Đoàn Phi Uyên đang ở bên cạnh vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông vội nói, chuẩn bị dẫn vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông này quay lại chỗ ngồi.
Mặc dù lúc vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông này vừa tới, là do trưởng lão Thần Tiêu phong Tần tiếp đãi, nhưng lấy thân phận trưởng bối của Tần trưởng lão, cũng không thể cứ mãi đi theo bồi tiếp hắn. Bởi vậy sau khi ăn uống tiệc rượu xong, người phụ trách đi cùng tiếp đãi vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông này, liền trở thành Đoàn Phi Uyên. Hiển nhiên hắn cũng rất chú trọng việc này, sau buổi tiệc rượu, vẫn luôn một mực túc trực trái phải, chiếu cố chu đáo, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, rất là tận tâm.
"Ha ha, đừng vội!"
Vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông nhìn qua Phương Nguyên, cười nói: "Nếu ta nghe nói không lầm, từ lúc bắt đầu tu hành đến nay Phương Nguyên sư đệ cùng lắm cũng chỉ mới tu hành được ba năm bốn tháng đi, trước đó còn có thời gian một năm là làm tạp dịch, làm trễ nải không ít thời gian. Vậy mà lại có thể tu luyện tới cảnh giới Luyện Khí viên mãn, loại tốc độ này quả thực trông mà than thở, cho dù là một số mầm mống tốt được Âm Sơn tông ta dốc lòng bồi dưỡng, cũng chỉ đến thế là cùng mà thôi..."
"Cam sư huynh hiểu lầm rồi, vị Phương Nguyên sư đệ này, có cơ duyên riêng của hắn, cũng không hoàn toàn dựa vào tu hành đạt được..."
Đại đệ tử chân truyền Thần Tiêu phong nghe vậy, nhịn không được chen lời, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên, nói: "Phương Nguyên sư đệ, lần này ngươi lên chức, tuy rằng về sau ngươi chính là chân truyền nhất mạch, nhưng cũng phải học hỏi phong phạm đại nhân một chút, làm việc... không thể lại quyết tuyệt như trước!"
Phương Nguyên hiểu được hàm ý trong lời nói của hắn, nhịn không được nao nao trong lòng, ngẩng đầu nhìn hắn một chút.
Hắn cùng vị đại đệ tử chân truyền của Thần Tiêu phong này, trước đây chỉ nhìn thấy mặt nhau từ xa xa, cũng không quen biết. Sau thí luyện Ma Tức hồ, lại càng vì chuyện của Lưu Mặc Chân cùng Nghiêm Cơ, nên quan hệ giữa hắn với Thần Tiêu phong cũng không hòa hợp.
Mà lần này sau khi hắn trở về, đã từng nghe Tôn Quản kể lại những lời đàm tiếu xung quanh chuyện của Lưu Mặc Chân, cho rằng hắn làm quá mức, chọc cho không ít người trong tiên môn tức giận. Không chỉ có gia tộc sau lưng Lưu Mặc Chân, mà trên dưới Thần Tiêu phong cũng không có hảo cảm đối với mình. Theo lẽ thường mà nói, những người này đương nhiên sẽ không chịu ăn một cái thua thiệt ngầm lớn như vậy, không thiếu người muốn nghĩ hết biện pháp báo thù mình.