Chương 389: Tông Chủ Có Lệnh (2)
Tiên môn đã quyết định hắn phải hy sinh, thì quả nhiên là ai cũng không cứu được hắn...
Việc đã đến nước này, hắn lại có thể làm như thế nào đây?
Thậm chí trong nội tâm của hắn, vẫn còn mơ hồ nhớ tới câu nói của Độ Kiếp Nê Ngẫu bên trong Ma Tức hồ, lúc hắn ở trong mộng kia, tượng bùn kia nói khí vận của mình nông cạn, có thể có được một chút khí vận như ngày hôm nay, hoàn toàn chính là do mình nuốt ngụm ma khí vào bụng, nên mới chống đỡ đến lúc này. Nhưng cho dù có được một ít địa vị cùng thành tựu, chẳng qua cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, rất nhanh sẽ gặp phải đại kiếp, ngã xuống vũng bùn mà thôi... Chẳng lẽ, hết thảy những gì nó nói đều là sự thật, khí vận của mình thật sự chỉ đến như vậy thôi sao?
Thế nhưng tại sao chứ...
Ai định ra khí vận?
Tại sao mình đã làm đến mức tốt nhất, nhưng vẫn không thể một mực tiến lên?
Chẳng lẽ từ nơi sâu xa, thật sự có một loại lực lượng gì đó quyết định vận mệnh của mình?
Thời điểm trong lòng hắn nghĩ như vậy, bỗng nhiên hắn lại nhớ tới một sự kiện, ai chuyển cho mình tờ giấy lúc trước kia?
Tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông đến, rõ ràng là nằm ngoài dự kiến của bất luận kẻ nào, ngay cả tông chủ cùng các vị trưởng lão cũng không kịp trở tay, nhưng tờ giấy khi đó là ai viết cho mình chứ?
Hắn cảnh báo mình "Mau trốn", phải chăng là do hắn đã đoán trước được sẽ xuất hiện chuyện này, cho nên nhắc nhở mình tránh họa?
Cũng không biết tờ giấy kia được gửi đến cho mình vào thời gian nào, đáng tiếc, lúc ấy hắn đang thi triển Thiên Diễn chi thuật, cân nhắc con đường tu hành của bản thân, lúc phát hiện tờ giấy này thì đã quá muộn, không đi được nữa!
Lui một bước mà nói, dưới tình huống lúc đó, cho dù sớm thấy được tờ giấy kia, có lẽ hắn cũng sẽ không đi...
"Mà bây giờ... mình liền phải nhận mệnh sao?"
Hắn lại không nhịn được nghĩ.
Trong đầu lúc nào cũng có một cỗ khí tức không cam lòng đang tác quái, nhưng hắn thật không biết nên làm sao bây giờ!
Hắn hiện tại, vẫn quá yếu ớt...
"Ha ha, không chịu nói sao? Vậy thì chỉ còn cách sưu hồn..."
Mấy vị chấp sự kia thấy Phương Nguyên ngồi ngây ngẩn, không thèm để ý đến lời nói của bọn hắn, lập tức nở nụ cười lạnh. Một người trong đó chậm rãi bước lên phía trước, đang định thi triển Sưu Hồn thuật với Phương Nguyên, cưỡng ép rút ra ký ức liên quan tới Huyền Hoàng Nhất Khí trong thức hải của hắn...
"Cũng nên cẩn thận chút..."
Một vị chấp sự bên cạnh thấy vậy, vội nói: "Sưu Hồn thuật rất hung hiểm, thứ muốn tìm kiếm càng đơn giản cụ thể thì càng dễ dàng thành công, thế nhưng thứ chúng ta muốn tìm kiếm lại là ký ức hoàn chỉnh của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết do hắn tu luyện ra, hơi sơ sẩy một cái sẽ dễ xảy ra thiếu sót, nói không chừng còn phí công nhọc sức mà không được gì, ngươi có chắc chắn hay không đây?"
Tên chấp sự sắp xuất thủ thu tay lại, nói: "Nếu không thì ngươi làm đi?"
Tên chấp sự kia liên tục khoát tay: "Ta cũng không nắm chắc!"
Rất rõ ràng, việc này cần phải thật thận trọng, bọn hắn cũng không dám mạo hiểm thử nghiệm.
"Vẫn là ta tới đi!"
Cũng chính vào lúc này, bỗng nhiên phía sau bọn hắn vang lên một âm thanh lãnh đạm.
Đám chấp sự quay đầu nhìn lại, rồi vội vàng đồng loạt khom người hành lễ.
Lúc này ở cửa ra vào, bỗng nhiên hiện ra một bóng người, người này mặc áo bào màu vàng, chính là người chấp chưởng Thần Tiêu phong, Tần trưởng lão.
Hắn mặt không biểu tình, lãnh đạm nhìn về phía trước.
"Tần trưởng lão, ngươi..."
"Người này để đích thân ta tra hỏi, các ngươi đều đi ra ngoài trước đi!"
Tần trưởng lão lạnh nhạt phân phó, mấy vị chấp sự dĩ nhiên không dám không nghe theo, vội vàng khom người hành lễ rời đi.
Sau đó Tần trưởng lão đi tới phía trước Hắc Ngục, mặt không thay đổi đánh giá Phương Nguyên, Phương Nguyên cũng nhìn thẳng hắn.
Qua hồi lâu, Tần trưởng lão mới thản nhiên nói: "Dường như ngươi không phục lắm?"
Phương Nguyên thấp giọng mở miệng: "Quả thực là ta không phục lắm!"
Trên mặt Tần trưởng lão lộ ra vẻ châm chọc nói: "Vậy ngươi cảm thấy tiên môn nên làm thế nào mới tốt, vì một mình ngươi, mà đối kháng lại Nam Hoang Yêu Vương sao?"
Phương Nguyên gắt lên ngắt lời hắn: "Đạo lý ta hiểu, nhưng ta vẫn không phục lắm, ta không làm gì sai..."
Trên mặt Tần trưởng lão đột nhiên lộ ra nụ cười mỉa mai: "Nếu ngươi sớm biết được thân phận yêu ma kia, còn dám giết nó sao?"
Phương Nguyên giọng tràn đầy sát khí trả lời: "Có đến mười lần nữa, cũng là như vậy!"
Có điều khi nói xong lời này, ánh mắt của hắn ngược lại trở nên có chút ảm đạm: "Chẳng qua xong chuyện phải xử lý càng sạch sẽ hơn một chút mới được..."
"Ha ha, dựa vào ngươi, có thể xử lý sạch sẽ sao?"
Tần trưởng lão lạnh lùng nhìn hắn, bỗng nhiên nói: "Chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới, chuyện này nên báo cho tiên môn xử lý?"
Phương Nguyên nao nao, không trả lời.
"Ta không tin ngươi hoàn toàn không có phát giác gì đối với chuyện này, cho dù lúc đang trảm yêu trừ ma không phát giác ra, thì sau đó khi ngươi cầm pháp bảo của yêu ma kia, nhất định cũng sẽ có chỗ hoài nghi. Nhưng cho tới hiện tại ngươi vẫn không có ý định báo cho tiên môn, thậm chí ngay cả người tín nhiệm ngươi nhất là Vân trưởng lão cũng vậy, đó là vì sao?" Tần trưởng lão tiếp lời: "Đó là bởi vì cho tới bây giờ ngươi đều chưa từng tín nhiệm tiên môn qua!"
"Soạt..."
Phương Nguyên đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, nhìn thẳng về phía Tần trưởng lão.
"Ngươi chưa từng tín nhiệm tiên môn qua, hoặc là nói, cho tới hiện tại ngươi chưa từng tin tưởng bất luận kẻ nào!"
Ánh mắt Tần trưởng lão có chút lãnh đạm quét nhìn Phương Nguyên một chút, không che giấu được vẻ chán ghét, chậm rãi đi về phía trước: "Cho nên ta thật sự không thích loại đệ tử như ngươi, thậm chí có thể nói có chút đáng ghét, tâm cơ thâm tàng bất lộ, mặc dù thân như cỏ rác, nhưng tâm lại sánh ngang với trời, một lòng chỉ muốn trèo lên cao, vì thế sẽ không tiếc hết thảy thủ đoạn, không giống như một đệ tử tiên môn, trái lại giống như một gốc cỏ dại trong khe đá..."
Vừa nói chuyện, hắn vừa đi tới trước người Phương Nguyên.
Mà đối diện với hắn, chính là Phương Nguyên, lúc này đang cảm thấy tâm thần dao động không yên...
Lời nói của Tần trưởng lão rất khó nghe, nhưng ở một mức độ nào đó... dường như cũng rất chính xác!