Chương 391: Ra Ngoài Du Lịch (2)
Nhưng tư thái đã hạ thấp như vậy, Nam Hoang Yêu Vương còn miễn cưỡng đánh tới, thì lại là khinh người quá đáng...
Coi như tất cả mọi người đoán được là Thanh Dương tông âm thầm thả Phương Nguyên đi, Thanh Dương tông cũng vẫn có lý!
Đệ tử nhà mình cũng không dám che chở, chỉ dám lặng lẽ để hắn chạy trốn giữ mạng, mặt mũi Nam Hoang Yêu Vương ngươi còn chưa đủ lớn hay sao?
Về phần ngươi còn có cái gì không hài lòng, ta vờ như không thấy là được...
Chuyện này kỳ thật cũng là một loại mưu kế, gọi là lợn chết không sợ bỏng nước sôi!
"Chuyện này... chuyện này cũng thật là... là..."
Phương Nguyên đã nghĩ thông suốt đạo lý trong đó, nhưng cũng không nhịn được cười khổ.
"Thật sự là một phương pháp rất bất đắc dĩ phải không?"
Tần trưởng lão lạnh nhạt nối tiếp câu hắn đang nói dở, trông thái độ có vẻ hơi bất đắc dĩ, thậm chí ẩn chứa sự tức giận: "Mọi chuyện suy cho cùng, vẫn là Thanh Dương tông chúng ta quá yếu ớt, bằng không mà nói, trảm yêu trừ ma, giết chính là giết, mặc xác ngươi là con hay cháu Yêu Vương gì đó, dám ở nhân gian làm loạn, chỉ có một con đường chết, cho dù ngươi biết là đệ tử tông ta giết, thì tính sao?"
Phương Nguyên nghe vậy, kinh ngạc không nói gì.
Xem ra Thanh Dương tông đã từng là tiên môn to lớn nhất Vân Châu, địa vị đã hạ thấp đến mức như hiện tại, mặc dù đệ tử các đời sau đều đã tiếp nhận sự thật này, nhưng trong lòng một số trưởng lão cùng chấp sự lớn tuổi, vẫn hết sức không cam lòng...
Trong lòng bọn họ vẫn còn rất ức chế!
"Chuyện khác đệ tử không dám hứa chắc, nhưng nhất định sẽ giao lại truyền thừa Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết hoàn chỉnh cho tiên môn!"
Phương Nguyên trầm mặc hồi lâu, mới bỗng nhiên mở miệng, trầm giọng nói ra.
Tần trưởng lão nghe lời này, lại tựa như cười mà không phải cười nhìn hắn, nói: "Ngươi thiếu tiên môn cũng không chỉ là một đạo truyền thừa!"
Phương Nguyên liền giật mình, cười khổ nói: "Đệ tử hiểu rõ!"
Lúc tu hành bồi dưỡng mình, lúc đại nạn cũng bảo vệ mình, nhân quả trong đó, quả thực không phải một đạo truyền thừa là có thể trả xong.
"Ngươi đi đi!"
Tần trưởng lão hít sâu một hơi, nói: "Âm Sơn tông cùng Nam Hoang thành, chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng buông tha ngươi, nếu muốn tìm một nơi an ổn, vậy thì chỉ có tiến về Trung Châu, nơi đó Tiên Đạo hưng thịnh, tông môn phong phú, yêu ma không chốn dung thân. Tên Nam Hoang Yêu Vương kia có mười cái lá gan, cũng không dám đi Trung Châu tìm ngươi, mà cơ duyên ở nơi đó cũng nhiều, ngươi có thể tới đó tìm kiếm tạo hóa của mình!"
"Đệ tử nhớ kỹ!"
Phương Nguyên cười khổ một tiếng, hắn cũng biết Trung Châu là vùng đất trung tâm của Cửu Châu, cũng là nơi phồn hoa nhất Cửu Châu, một châu có Tiên Đạo thịnh vượng, người tu hành trên khắp thế gian đều muốn đi Trung Châu nhìn qua một cái, lĩnh hội một chút tiên phong đạo uẩn ở nơi đó. Chỉ là, vấn đề ở chỗ, Trung Châu nằm ở phía đông Vân Châu, cách Vân Châu xa tít tắp, phải hơn ngàn vạn dặm, đường xá trắc trở, sao có thể nhẹ nhàng không chút trở ngại mà đến được chứ?
"Tiên môn không thể bảo hộ ngươi ở ngoài sáng, nên chỉ có thể dùng lực lượng trong bóng tối trợ giúp ngươi!"
Dường như Tần trưởng lão hiểu được Phương Nguyên đang nghĩ gì, nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Sẽ có ba vị lão chấp sự đưa ngươi rời khỏi tiên môn, bọn hắn sẽ nghĩ tất cả biện pháp, sát cánh hộ tống ngươi rời khỏi Việt quốc, đến tận bờ Thương La Giang nằm trong địa phận Nguyên Phong quốc, cách đây mười tám ngàn dặm. Nơi đó có một tòa Vấn Đạo sơn, bên trên Vấn Đạo sơn lại có đại trận truyền tống do Tiên Minh tu kiến, ngươi có thể thông qua đại trận đó rời khỏi Vân Châu!"
Lúc hắn đang nói chuyện, từ trong màn đêm bên ngoài hắc lao, chợt xuất hiện ba vị lão giả.
Khí cơ ba người này, đều trông hết sức hùng hậu, chí ít cũng là trên Trúc Cơ, đều mặc áo bào xám, nhìn không ra thân phận.
Tần trưởng lão tiếp tục nói: "Đại trận truyền tống của Tiên Minh, có thể dùng điểm công đức của Tiên Minh mở ra, lúc trước ngươi thí luyện bên trong Ma Tức hồ, được tuần tra sứ ban cho 3000 công đức, đã đủ mở ra đại trận truyền tống một lần..."
Phương Nguyên cẩn thận lắng nghe, hắn không ngờ tiên môn còn nghĩ tới cả những chi tiết này, lập tức cảm thấy có chút xúc động.
"Tiên môn có thể làm, cũng chỉ có những chuyện này!"
Tần trưởng lão thở dài một tiếng, nói: "Rời khỏi tiên môn, trên danh nghĩa, ngươi chỉ là phản đồ của Thanh Dương tông..."
"Sớm muộn đệ tử cũng sẽ quay về, đích thân thắp lên mệnh đăng của mình ở bên trong Thanh Dương đại điện!"
Phương Nguyên nghe vậy, trầm mặc một lát, rồi mười phần kiên định nói ra.
"Ha ha, nhìn ngươi bây giờ, cũng không đến mức khiến người ta không thích như vậy!"
Tần trưởng lão cười cười, chợt nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, món pháp bảo của Nam Hoang Yêu Vương kia..."
Phương Nguyên nao nao, đang định lên tiếng, Tần trưởng lão bỗng lắc đầu, nói: "Thôi, chúng ta cũng không biết đó là kiện pháp bảo gì, cũng không biết ngươi giấu ở chỗ nào, nhưng cứ tiếp tục không biết là tốt nhất, để cho tên chân truyền Âm Sơn tông kia tự mình tìm đi!"
Phương Nguyên ngược lại cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng vẫn chậm rãi nhẹ gật đầu.
Vào lúc này hắn đã xác nhận được, tên chân truyền Âm Sơn tông kia cũng không biết món pháp bảo này đến tột cùng là cái gì.
Thậm chí, có khả năng hắn thật sự chỉ coi đó là một kiện pháp bảo bình thường đi?
Đương nhiên, cái này cũng có thể là do Nam Hoang Yêu Vương không nói rõ chân tướng Ma Ấn cho hắn biết, cho nên Thanh Dương tông cũng không quá xem trọng điểm này. Song phương bọn hắn càng không biết một chuyện chính là, món pháp bảo này thậm chí đã từ trong tay mình truyền sang tay tên chân truyền Âm Sơn tông kia, sau đó lại đến tay các trưởng lão Thanh Dương tông, cuối cùng lại quay về trong tay mình...
Hết thảy chuyện này có chút ly kỳ, nhưng cũng rất bình thường.
Ma Ấn dung nhập vào trong kiếm, chỉ hóa thành một cái yêu ấn mờ mờ, lúc mình thi triển kiếm này ra, yêu ấn sẽ càng ngày càng rõ ràng, lúc đó có lẽ sẽ có thể khiến người ta chú ý. Nhưng lúc bình thường, nó lại tựa như là một cái ấn phù bình thường đến cực điểm, không có nửa điểm dị thường...
Nhưng bất kể nói như thế nào, cuối cùng kiếm này cũng trở về trong tay mình, đây có lẽ chính là định mệnh đi!
Nếu như Tần trưởng lão gặng hỏi, có lẽ Phương Nguyên sẽ nói cho hắn biết chân tướng, nhưng nếu hắn không hỏi, mình cũng không cần phải nói.