Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 397 - Chương 397: Cửu U Bí Pháp (2)

Chương 397: Cửu U Bí Pháp (2)
Ngay cả Phương Nguyên khi nhìn thấy một màn này thì cũng không nhịn được mà giật mình, trong lòng cảm thấy hơi kinh ngạc.

Chỉ là ý nghĩ này còn chưa xuất hiện thì hắn đã biết rõ nguyên nhân rồi.

"Kiếm Vũ!"

"U Vân!"

"Độn Không!"

Giọng nói của người đang ẩn nấp kia lạnh lùng vang lên, hắn nói ra ba danh tự cổ quái, giống như cũng không sợ bị đám người Phương Nguyên nghe được.

Nhưng thuận theo ba danh tự này vang lên, giữa thiên địa bắt đầu xuất hiện những biến hóa quỷ dị tầng tầng lớp lớp!

"Rầm rầm. . ."

Kiếm quang không biết từ nơi nào vọt tới, không chỗ nào không lọt, tựa hồ như cuồng phong bạo vũ lao đến chỗ vị lão chấp sự xuất thủ và Phương Nguyên. Những luồng kiếm quang này dày đặc tới cực điểm, Phương Nguyên có thể chắc chắn rằng, nếu như bọn hắn không ngăn cản những luồng kiếm quang này mà nói, vậy thì khi kiếm quang này cận thân, e rằng bọn hắn sẽ không chỉ bị giết chết, mà sẽ bị cắt thành thịt nát chỉ trong nháy mắt. . .

"Chẳng lẽ đây chính là Cửu U bí pháp ư?"

Trong lòng hắn nghĩ đến một khả năng, tinh thần lập tức căng thẳng cực điểm.

Cửu U cung nhiều năm không ngã, chính là nhờ ỷ vào bí pháp dùng người luyện kiếm, dùng yêu luyện kiếm, dùng ma luyện kiếm, tổng cương lại chính là Cửu U bí pháp!

Trong truyền thuyết, thích khách Cửu U cung đều sẽ tu luyện chín đạo bí pháp.

Nhờ vào chín đạo bí pháp này, vượt cấp ám sát là một việc dễ như trở bàn tay đối với bọn hắn!

"Bành. . ."

Theo sát sau kiếm quang kia là một đám mây đen. Không ai biết đám mây đen này từ đâu xuất hiện, nhưng khi vừa xuất hiện thì chúng đã bao phủ toàn bộ hư không. Đám mây đen kia hiện lên màu tím đen, không chỗ nào không lọt, mgay cả vị lão chấp sự kia thúc giục cuồng phong cũng không thể đánh tan đám mây đen này được. Lão chấp sự bên người Phương Nguyên thấy thế thì lập tức biến đổi sắc mặt, gầm nhẹ một tiếng.

"Phong bế lục khiếu!"

Phương Nguyên vội vã làm theo, vì hắn biết đây chính là bí pháp thứ hai trong Cửu U bí pháp, U Vân!

Thoạt nhìn là một đám mây độc, nhưng trên thực tế lại là độc trùng!

Những đám kia kia đều là độc trùng lít nha lít nhít, chuyên tìm khe hở mà vào, công kích thất khiếu của con người, là một loại bí pháp vô cùng ác độc!

Phương Nguyên cũng đã sớm lưu ý tới danh tự thứ ba mà bọn hắn nói ra.

Độn Không!

Cái gọi là Độn Không, chính là thấy phiên không thấy người.

Chỉ cần đạo Thanh Phiên kia còn tồn tại giữa không trung, vậy thì bọn hắn sẽ không thể nào nhìn thấy thân ảnh của Cửu U thích khách.

Đối mặt với bí pháp ác độc dị thường này, Phương Nguyên cũng sợ toát mồ hôi lạnh, mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo.

Hắn tự cảm thấy thực lực mình không cạn, cũng khổ luyện ra được một thân bản lãnh. Thế nhưng bây giờ hắn lại chợt nghĩ, nếu như không có hai vị lão chấp sự này ở bên cạnh, để hắn trực tiếp đối mặt với mấy tên Cửu U thích khách này thì hắn sẽ có mấy phần thắng cơ chứ?

Có khi một thân bản lĩnh còn chưa thi triển đi ra thì đã bỏ mạng rồi cũng nên?

Có điều hai vị chấp sự cũng không lạc quan. Vị chấp sự che chở Phương Nguyên thì còn đỡ, trong khi vị lão chấp sự xuất thủ để nhổ đi Thanh Phiên của đối phương thì bây giờ đã bị U Vân vây khốn, kiếm quang bao vây. Hắn điên cuồng phát huy một thân thuật pháp của mình, nhưng khó khăn lắm mới bảo vệ được tính mạng của mình mà thôi. Trong loại cục diện này, hắn căn bản là không chống được bao lâu, một khi pháp lực hao hụt thì chính là thời điểm mất mạng của hắn. . .

"Chúng ta còn chạy trốn nữa không?"

Phương Nguyên quay đầu nhìn thoáng qua vị chấp sự bên người mình. Lúc này hắn đang nắm thật chặt Ma Ấn Kiếm, hàm răng cũng đã cắn chặt lại.

"Trốn cũng vô dụng. . ."

Lão chấp sự bên cạnh hắn giống như là nhìn ra suy nghĩ của Phương Nguyên, thản nhiên nói: "Chỉ có thể giết ra!"

Phương Nguyên nhẹ gật đầu, hắn tán thành thái độ này, chỉ là không biết. . . nên giết như thế nào?

"Trong giới tu hành, khi đối phó thích khách, có một pháp môn được công nhận là hữu hiệu nhất. . ."

Vị lão chấp sự kia mặt không đổi sắc mở miệng nói, sau đó hai ống tay áo của hắn kéo ra thật dài, trong tay áo đột nhiên bay ra mấy chục đạo phi kiếm. Bọn chúng vù vù giảo động một trận, làm cho hư không vỡ vụn, ngay cả đóa ma vân kia cũng bị chém nát, vị chấp sự bị vây ở giữa nhẹ nhàng thở ra, kéo lấy tay áo mà vị chấp sự này ném qua, được hắn kéo lại, trở về chỗ cũ đứng thở phì phò.

"Phải dùng phương pháp kia sao?"

Hắn tức giận thở gấp, vừa mở miệng liền hỏi một câu như thế.

Vị chấp sự đứng bên cạnh Phương Nguyên, nói: "Tông chủ đã từng nói, ba người chúng ta chỉ cần hộ tống hắn rời đi, còn những chuyện khác thì không cần cân nhắc!"

"Hưu hưu hưu. . ."

Khi bọn hắn đang nói những lời đơn giản đến cực điểm này, âm thanh phá không lại vang lên không dứt bên tai, Cửu U thích khách đã tiến hành đánh lén bọn hắn.

Giữa không trung, đạo Thanh Phiên phiêu phiêu đãng đãng kia đã bay tới trước người bọn hắn.

Theo Thanh Phiên bay tới là một loại áp lực vô hình!

Phảng phất như một thanh bảo kiếm gác ngang trên cổ, hàn quang trên thân kiếm thấm sâu vào tới tận tim phổi.

"Cửu U bí pháp, quả nhiên khó lòng phòng bị, vô cùng đáng sợ. . ."

Vị lão chấp sự kia thấp giọng thở dài, sau đó ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn về phía đạo Thanh Phiên kia. Khuôn mặt hắn vẫn không lộ biểu tình, thế nhưng Phương Nguyên lại nghe ra một sự ảo não và phẫn nộ mơ hồ, hơn nữa còn có một điểm quyết tuyệt trong giọng nói của hắn: "Thế nhưng các ngươi đã quên một chuyện!"

Khi hắn rống to câu nói kia, chỉ thấy tay áo hắn hất lên, một đạo thanh quang từ trong tay áo bay ra ngoài.

Oanh!

Đạo thanh quang này bay thẳng lên trời cao, biến thành đạo đạo thanh ảnh bay múa trên không trung, thế mà loáng thoáng biến thành hình dạng của một đạo phù triện. Nó cứ thế treo giữa không trung, thật lâu không tiêu tan, điểm điểm linh quang tản ra, phảng phất như một lá cờ. . .

"Nơi này, là địa bàn của Thanh Dương tông ta!"

Mãi đến lúc này, lão chấp sự kia mới hét lớn một tiếng: "Cho dù các ngươi là ai thì cũng đừng hòng làm càn!"
Bình Luận (0)
Comment