Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 410 - Chương 410: Ta Có Cách

Chương 410: Ta có cách
Cam Long Kiếm nhíu mày: "Sao rồi?"

Tên tiểu nô kia nuốt nước miếng một cái, nói: "Cửu U cung bày ra thiên la địa võng, nhưng vẫn bị tên đệ tử Thanh Dương tông kia chạy trốn mất. . ."

"Cái gì?"

Cam Long Kiếm nghe vậy giật mình không nhỏ: "Chẳng lẽ là trưởng lão Thanh Dương tông âm thầm ra tay rồi?"

Tiểu nô kia ngơ ngác lắc đầu, nói: "Khó mà nói được, Cửu U thích khách toàn quân bị diệt, vẫn chưa biết nguyên nhân. . ."

Vẻ mặt Cam Long Kiếm nhất thời lạnh đi, tựa như phủ một lớp sương lạnh.

"Khá lắm Thanh Dương tông, vậy mà còn có đảm lượng bực này sao?"

Lúc hắn lần nữa ngẩng đầu lên, ánh mắt đã tỏ ra phẫn hận: "Nếu như tên đệ tử Thanh Dương tông kia thật sự muốn trốn khỏi Việt quốc, tất nhiên sẽ mượn đại trận truyền tống rời khỏi Vân Châu, đến lúc đó trong thời gian ngắn biết đi nơi nào tìm hắn chứ? Đáng giận, rõ ràng đã nắm hắn trong lòng bàn tay, vậy mà còn có xảy ra chuyện như vậy. Chẳng lẽ đại sự ván đã đóng thuyền, kết quả cuối cùng lại là thất bại trong gang tấc sao?"

Vừa nghĩ tới đây, mồ hôi lạnh phía sau lưng hắn túa ra.

Nghe được tin tức này, phản ứng đầu tiên của hắn không phải thất vọng, mà là sợ hãi!

Chỉ có chính hắn mới biết vì hoàn thành chuyện này, hắn phải mạo hiểm bao lớn. . .

Lần này đệ tử Âm Sơn tông rời núi du lịch, âm thầm tìm kiếm nơi hạ lạc của thế tử Nam Hoang Yêu Vương cũng không phải chỉ mình hắn. Hắn cùng các sư huynh đệ khác đều biết tầm quan trọng của chuyện này, nếu như có thể hoàn thành thì không thể nghi ngờ là một công lớn. Dù sao hắn cũng là người thông minh, lại có dị thú Toan Nghê bực này, lại là người đầu tiên chân chính tìm được manh mối, cũng tìm được người giết chết thế tử của Yêu Vương là Phương Nguyên. . .

Lúc này hắn vốn có thể báo cáo sư tôn, cũng có thể liên hệ với mấy vị sư huynh đệ khác cùng bắt Phương Nguyên lại.

Thế nhưng sau khi xác định tin tức này, Cam Long Kiếm lại có một chút tư tâm, muốn xem thử pháp bảo mà sư tôn cũng cho rằng rất trọng yếu kia một chút, cũng muốn một mình ôm trọn đại công vào lòng. Bởi vậy hắn liền một thân một mình lên Thanh Dương tông!

Mặc dù hắn nói với Thanh Dương tông rằng đã bẩm báo lên tiên môn, nhưng đó chỉ là lời uy hiếp mà thôi!

Trên thực tế, chuyện này ngược lại hắn còn cố gắng ém xuống, định chờ bắt được Phương Nguyên xong lại bẩm báo sư tôn sau.

Thử nghĩ, nếu như chỉ dựa vào sức một mình hắn lại có thể hoàn thành đại sự này một cách mỹ mãn, đây là uy phong cỡ nào chứ?

Thế nhưng lỡ như chuyện này thất bại, đó chính là bởi vì hắn tham công, đánh rắn cỏ động, thành sự không có bại sự có thừa!

Sư tôn coi trọng chuyện này như vậy, lại bị chính mình phá rối, sẽ trách phạt mình như thế nào đây chứ?

"Ngươi đang sợ. . ."

Tiểu nữ hài đang tựa vào trong ngực hắn kia bỗng nhiên ngẩng đầu lên, con mắt trong veo nhìn hắn.

"Im miệng!"

Cam Long Kiếm mặt tái nhợt, thấp giọng quát.

"Ta cảm nhận được ngươi đang run rẩy, nếu như không bắt được người kia, ngươi sẽ nhận trừng phạt rất nặng đi?"

Thế nhưng tiểu nữ hài lại không sợ hắn, vẫn ngửa đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng nói ra.

"Ngươi thì biết được cái gì?"

Cam Long Kiếm thấp giọng răn dạy, tỏ ra không kiên nhẫn.

"Ta đi theo ngươi thì hẳn là đồng môn của ngươi đi, nếu như ta giúp ngươi bắt hắn lại, ngươi sẽ phân cho ta chút công lao chứ?"

Tiểu nữ hài kia rất nghiêm túc nhìn hắn nói ra.

"Ngươi?"

Cam Long Kiếm cảm thấy kinh ngạc, sau đó cười lạnh: "Ngươi có thể có biện pháp gì?"

Tiểu nữ hài kia suy tính một hồi, nói: "Ngươi trở về bắt ca ca ta lại đi, sau đó nghĩ biện pháp truyền âm cho người kia, nếu như hắn không chịu trở về tự chui đầu vào lưới sẽ giết ca ca ta, lúc trước ta thấy hắn cùng ca ca ta quan hệ rất tốt, có lẽ sẽ trở về!"

Giọng nói của tiểu nữ hài giòn tan, rất êm tai, nhưng Cam Long Kiếm nghe được trong lòng không khỏi rét run.

Nhưng hắn vẫn suy nghĩ một chút, sau đó cười lạnh nói: "Tên kia không phải kẻ ngu, ca ca ngươi đáng giá hắn trở về chịu chết sao? Thân là chân truyền tiên môn, ai mà không có ý chí sắt đá, nếu như hắn dễ dàng bị uy hiếp như vậy, thì cũng không xứng làm chân truyền!"

"Không thử một chút sao biết?"

Tiểu nữ hài lại bình tĩnh nói ra: "Mà nếu như một mình ta ca ca không đủ, thì chắc chắn hắn vẫn còn có một số thân nhân khác tỉ như sư phụ, tộc nhân các loại. Sư phụ của hắn có khả năng được Thanh Dương tông che chở, ngươi không thể tùy tiện động đến bọn hắn, nhưng tộc nhân cùng người thân của hắn dù sao vẫn sẽ có một ít đi, ngươi bắt hết những người kia tới, hắn không trở lại thì giết sạch sành sanh, có lẽ có thể đánh động hắn!"

"Ngươi. . ."

Cam Long Kiếm cúi đầu nhìn tiểu nữ hài kia, trong ánh mắt hiện ra vẻ hoảng sợ.

Tên tiểu nô đi theo bên cạnh hắn cũng nhìn trộm nhìn tiểu nữ hài kia, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

Nhưng Cam Long Kiếm còn chưa kịp trả lời, ngọc phù bên hông tên tiểu nô chợt sáng lên, lại có một đạo linh quang đánh tới.

Tiểu nô kia chợt phản ứng lại, vội xem nội dung bên trong ngọc phù, sau đó càng trở nên ngây người, ngây ngốc quay đầu nhìn lại.

"Lại xảy ra chuyện gì?"

Cam Long Kiếm cũng không biết đang suy nghĩ gì, thần sắc rất là ảo não, lạnh giọng quát hỏi.

Tiểu nô cũng tỏ ra khó có thể tin: "Cửu U cung nói, tên đệ tử Thanh Dương tông kia không thừa cơ rời khỏi Việt quốc, mà là quay trở lại. Hiện tại hắn đang gióng trống khua chiêng phóng tới Vân Phù sơn, trông có vẻ như là. . . đang gây hấn vậy!"

"Cái gì?"

Cam Long Kiếm ngẩn người, vô thức tăng nhanh tốc độ.

Mà tiểu nữ hài kia nghe vậy liền không nói thêm gì nữa, chỉ có điều trên khuôn mặt như búp bê kia, lại tỏ ra thất vọng.
Bình Luận (0)
Comment