Chương 426: Vô Khuyết Kiếm Ý (2)
Cho nên hắn quyết định làm một việc lỗ mãng!
Phương pháp Trúc Cơ phi thường hung hiểm được hắn dùng Đạo Nguyên Chân Giải thôi diễn ra kia, lúc đầu hắn vốn không có ý sẽ làm như thế, nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết định làm thế. Khi đưa ra quyết định này, bản thân hắn đã có ý liều chết một phen. . .
Nếu như Trúc Cơ không thành thì đương nhiên phải chết!
Nếu như Trúc Cơ thành công mà không đối phó được Cam Long Kiếm thì cũng chết!
Trúc Cơ được hay không được, Phương Nguyên chỉ có thể tận lực đi làm.
Liệu bản thân có thể đối phó Cam Long Kiếm hay không, đây là sự tình mà Phương Nguyên một mực suy nghĩ trên đường về.
Người khác còn tưởng rằng Phương Nguyên sau khi Thiên Đạo Trúc Cơ nhất thời tâm cao khí ngạo, không để ý đến chênh lệch giữa người vừa mới Trúc Cơ và Trúc Cơ tầng sáu. Nhưng trên thực tế, Phương Nguyên cho tới bây giờ vẫn không hề xem thường sự chênh lệch này, hắn từ khi vừa mới bắt đầu đã hảo hảo nghĩ cách phải làm sao để bù đắp sự chênh lệch này!
"Vô Khuyết Kiếm Kinh, quyển thứ hai. . ."
Đối diện với thương thế cuồng bạo vô song kia của Cam Long Kiếm, thân thể Phương Nguyên giống như diều hâu, kiệt lực tránh đi thương thế.
Nhưng đáy mắt hắn thì lại càng ngày càng băng lãnh.
Giờ khắc này, trong đầu hắn lóe lên những cảnh tượng từ khi mình trốn ra khỏi Thanh Dương tông. Dọc theo con đường này, hắn được vô số Thanh Dương tông đệ tử hộ tống, liều mạng bỏ chạy khỏi Việt quốc. Mỗi khi một màn này hiện lên, trái tim của hắn lại trầm xuống một phần, yêu ấn trên thân kiếm lại sáng hơn một phần. . .
Đến lúc cuối cùng, quanh người hắn đã hội tụ vô tận sát khí.
Một thân pháp lực của hắn vận chuyển theo tâm ý của hắn, thế mà ẩn ẩn hiển hóa ra bộ dạng của những vì hắn mà chết!
Một màn này quỷ dị không gì sánh được, nhìn giống như hồn phách những người kia trở về, bao vây xung quanh Phương Nguyên.
"Ngươi lại đang làm trò quỷ gì?"
Chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm đương nhiên sẽ không chú ý tới một màn này. Hắn chỉ thoáng giật mình một cái, sau đó liền hung hăng đâm ra một thương. Đối với kẻ Thiên Đạo Trúc Cơ như Phương Nguyên, hắn cũng cảm thấy có hơi kiêng kị. Chẳng qua hiện nay hắn cũng nhìn ra, Phương Nguyên vừa mới Trúc Cơ, chỉ mới gia tăng sự ngưng thực của pháp lực và cường hãn của nhục thân lên một mảng lớn mà thôi. Hắn căn bản là chưa lĩnh ngộ ra được sự huyền diệu của Trúc Cơ.
Cho nên hắn đã đưa ra một quyết định, đó là hắn căn bản không để ý Phương Nguyên đang làm trò quỷ gì, chỉ cần trực tiếp dùng lực lượng mạnh mẽ để trấn áp y là được!
Nhưng hắn cũng không ngờ được, Phương Nguyên vốn cũng không muốn tránh né một thương này.
Phương Nguyên đột nhiên mở mắt, sau đó kiếm quang trong tay đâm thẳng về phía mi tâm của Cam Long Kiếm.
Cùng lúc đó, vô số hồn phách bên cạnh hắn cũng theo kiếm thế mà du tẩu tứ phía, xung quanh thế mà tự dưng sinh ra một loại ý cảnh bi ai. Ý cảnh đó giống như một dòng nước suối, thương thế vô địch cường hoành của chân truyền Âm Sơn tông khi đâm vào phạm vi 10 trượng quanh người Phương Nguyên, thế mà lại giống như đâm vào trong nước, vô biên lực đạo ẩn chứa trong thân thương bị nó hóa giải từng phần từng phần một. . .
Việc này cũng khiến cho thương thế của Cam Long Kiếm xuất ra càng ngày càng chậm!
Trong khi đó, một kiếm kia của Phương Nguyên thì lại dữ dằn vô song, trực tiếp đâm tới giữa trán Cam Long Kiếm.
"Bạch!"
Cam Long Kiếm kinh hãi, trong lòng lập tức đưa ra quyết định, đó là vứt thương mà đi.
Nhanh chóng lui lại hơn mười trượng, sau đó hắn chỉ cảm thấy giữa trán hơi lạnh, khi duỗi tay lần mò, hắn liền rõ ràng nhìn thấy đầu mình ướt đẫm máu tươi!
Một kiếm kia của Phương Nguyên bất thình lình đâm vào giữa trán hắn, suýt chút nữa đã xuyên thấu não bộ của hắn.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Vô số người đứng ngoài Vân Phù sơn khi nhìn thấy một màn này thì đều cảm thấy hoảng sợ dị thường.
Vừa rồi bọn hắn nhìn thấy Cam Long Kiếm chèn ép Phương Nguyên, mặc dù trong lòng cảm thấy ấm ức, nhưng bọn họ cũng cảm thấy đó là chuyện bình thường. Thế nhưng Phương Nguyên lại bỗng nhiên thi triển ra một đường Kiếm Đạo kỳ dị này, hơn nữa còn ép cho Cam Long Kiếm vứt thương mà đi, tính mạng hấp hối.
Điều này làm cho bọn họ không thể nào nghĩ thấu được!
"Đó là kiếm ý sao?"
Trong tất cả những người quan chiến, chỉ có người thủ trận đứng trên không trung của Vân Phù sơn, chính là vị trưởng lão trẻ tuổi kia của Thượng Thanh sơn nhìn ra, hơn nữa sắc mặt của hắn cũng giống như gặp quỷ vậy: "Vị đệ tử Thanh Dương tông này tuổi tác còn nhỏ, thế mà lại có thể lĩnh ngộ được sự huyền diệu của kiếm ý rồi ư?"
"Đây là chiêu gì. . ."
Cùng lúc đó, Cam Long Kiếm vội vàng thối lui, ngân thương trong tay đã rơi lại, còn khuôn mặt hắn thì tràn đầy vẻ hoảng sợ. Hắn gần như không chút nghĩ ngợi, vội vàng bắt lên pháp ấn, trước người hắn dâng lên vô biên liệt diễm, ngăn trở giữa hắn và Phương Nguyên để hắn có thể điên cuồng lui về phía sau!
"Nhắc tới mới nhớ, ta còn muốn đa tạ ngươi lần thứ hai!"
"Vô Khuyết Kiếm Kinh quyển thứ hai, ta một mực không tìm ra được môn đạo của nó. . ."
"Chính là nhờ ngươi ban tặng, một đường bị người đuổi giết, nhìn thấy nhiều người như vậy chết bên cạnh ta. . ."
Phương Nguyên tiện tay ném đi ngân thương của Cam Long Kiếm, sau đó thân hình mờ mịt đuổi theo đối phương. Tàn hồn bay múa bên người hắn, trong khi Ma Ấn Kiếm trong tay hắn thì lại càng sáng tỏ, yêu ấn kia càng hiển lộ rõ ràng tới cực điểm: "Đến khi đó, ta mới cảm nhận được sự xúc động, cuối cùng biết được phía trên kiếm thế là cảnh giới gì. Chỉ có tâm ý tinh thuần tới cực điểm, hóa nhập vào trong kiếm thì mới có thể đột phá kiếm thế!"
"Đột phá kiếm thế, chính là kiếm ý!"
"Đạo kiếm ý nhờ ngươi bức bách nên mới lĩnh ngộ ra này, chính là đại lễ mà ta tặng cho ngươi!"
Nói đến đây, Phương Nguyên bỗng nhiên nhảy lên, kiếm quang bắc ngang chân trời, chém thẳng về phía Cam Long Kiếm ở nơi xa.
"Nếu như nó không có tên, vậy thì ta muốn gọi nó là Vạn Lý Bi Ca!"
"Bá. . ."
Một kiếm chém ra, băng ngang qua mấy chục trượng, ngay cả một mảnh liệt diễm mà Cam Long Kiếm bày ra cũng bị một kiếm này dập tắt.
"Sửu Nhi, mau tới. . ."
Cam Long Kiếm nhìn thấy một kiếm này thì liền hoảng sợ tới cực điểm, rốt cuộc nhịn không được mà rống to một tiếng.
Chuyện đến nước này, hắn cũng không thèm tiếp túc để ý tới mặt mũi, liền vội vàng triệu hoán Toan Nghê đến đây trợ trận. Dù cho ngày sau hắn bị người ta chế giễu, nói hắn đường đường là đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Trúc Cơ tầng sáu, cuối cùng lại nhờ lực lượng của chiến sủng mới có thể chém giết với một tên đệ tử Thanh Dương tông vừa mới Trúc Cơ thì cũng không sao. So với cái gọi là mặt mũi và thanh danh kia, sống sót mới là chuyện trọng yếu nhất!
". . ."
Chỉ là sau khi hắn rống to một tiếng thì xung quanh vẫn vô cùng im ắng, không có ai phản ứng một chút nào, việc này khiến cho hắn lập tức gấp gáp đến mức ứa ra mồ hôi lạnh.
"Chiến sủng đâu rồi?"