Chương 430: Tứ Phương Vân Động (2)
"Trông hắn sốt ruột như vậy, chắc là muốn nuốt phần công lao này một mình, lại nuốt không nổi đi?"
Ô Giang Khẩu, một vị nữ tử váy đỏ cười nhạt một tiếng, đạp vào một chiếc thuyền nhỏ, tay vịn mạn thuyền phóng lên trời cao.
. . .
. . .
"Đã lần ra đầu mối, các vị đệ tử Âm Sơn tông, đồng thời chạy tới Việt quốc, nhất định sẽ phát hiện gì đó!"
Mà tại một tòa trang viện cách Vân Phù sơn không tới ngàn dặm, nơi đây là một vùng núi thây biển máu, trong đống xác chết có một con cự yêu đầu heo thân người cao ba trượng ngồi đó. Nó đang há chiếc miệng rộng đầy máu nhét từng cái đầu người vào trong miệng nhai rốp rốp, cũng không biết nó đã ăn bao lâu, trông bộ dáng vẫn chưa tận hứng. Thế nhưng yêu phù chung quanh một mực thúc giục, rốt cục hắn đành cầm lên quan sát.
"Ha ha, Yêu Vương lệnh cho chúng ta theo dõi chằm chằm mấy vị đệ tử Âm Sơn tông kia, đề phòng bọn hắn gặp được pháp bảo lại nổi lên lòng tham muốn độc chiếm. Uổng cho tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông họ Cam kia, còn tưởng rằng hành động của mình rất bí mật, trên thực tế đã sớm bị Nha tán nhân để mắt tới. Thế nhưng trước đó nó nói rằng, muốn đợi cho tên đệ tử Thanh Dương tông kia rời khỏi Việt quốc mới động thủ, để tránh tiết lộ hành tung. Lúc này bất kể phát sinh chuyện gì, nhất định đều nằm trong lòng bàn tay của nó, các ngươi không cần gấp gáp, muốn chen một chân thì cứ tới tham gia náo nhiệt đi, ta lại không nhúc nhích. . ."
Nói rồi, nó lại quăng yêu phù đi, tiếp tục tham lam ăn uống.
"Vì sao Nha tán nhân không nói cho chúng ta?"
"Chẳng lẽ tên kia cũng muốn độc chiếm phần công lao này?"
"Làm càn, lệnh của Yêu Vương đương nhiên phải làm cho thật ổn thỏa, đây là thời điểm tranh công sao?"
Theo đạo thần niệm này truyền ra ngoài, vô số yêu ma bên trong Vân Châu di hình hóa ảnh, chạy thẳng về hướng Việt quốc.
. . .
. . .
Trên không Vân Phù sơn, trận chiến giữa Phương Nguyên cùng Cam Long Kiếm vẫn chưa phân ra thắng bại, nhưng đã sắp ngã ngũ.
. . .
. . .
"Ta cũng đã đáp ứng trở về với ngươi, ngươi còn muốn thế nào chứ?"
Cách Vân Phù sơn không xa, bên trong một tòa đạo quán nằm dưới một cây cổ mộc che trời, đang có một nữ tử mặc trang phục đạo cô ung dung ngồi uống trà, bên cạnh nàng lại có một nữ hài khoảng mười sáu, mười bảy tuổi đang lắc lắc cánh tay của nàng không thôi, trên mặt tỏ ra lo lắng sắp khóc.
"Ngươi vội vã trở về như vậy làm gì?"
Đạo cô kia nghe nữ hài nhi nói, cười cười đáp lời: "Trong nhà chúng ta lạnh tanh như vậy, không riêng gì ngươi cảm thấy nhàm chán, mà ta cũng cảm thấy nhàm chán a. May mà ngươi chạy tới đây ta mới có cớ đi tìm ngươi, ra ngoài giải sầu một chút, ngoan, nghe ta, cứ tiếp tục ở lại bên ngoài là được. Ở Thanh Dương tông không tốt chúng ta lại đổi một cái khác, đi Ma Biên cũng không sao, ta cũng đang muốn đi Ma Biên nhìn một chút đây. . ."
Nữ hài nhi nghe vậy lập tức ngẩn người, vẻ mặt đưa đám nói: "Ta mặc kệ, ngươi giúp ta cứu người trước. . ."
Đạo cô kia bất đắc dĩ nói: "Ta cứu người làm sao đây, Âm Sơn tông cùng Nam Hoang thành, ta đều không có người quen. . ."
Nữ hài nhi vội la lên: "Ngươi còn cần tìm người quen làm gì, chỉ cần đi lên hô một tiếng, bọn hắn ai dám không nghe?"
Đạo cô kia lập tức dở khóc dở cười, nói: "Ta thật sự lười chạy đi như vậy lắm. . ."
Nữ hài nhi tức giận, dậm mạnh chân xuống đất, nói: "Tốt, ta nhớ kỹ ngươi rồi, ta cũng không cầu ngươi nữa. Bây giờ ta sẽ đích thân đi cứu người, tốt nhất là để bọn hắn giết ta luôn đi ngươi mới cảm thấy vui vẻ, để xem sau khi trở về lão tổ tông có lột da của ngươi hay không. . ."
Đạo cô kia nghe vậy nở nụ cười: "Ngươi bây giờ muốn chết cũng phải có bản lĩnh tự sát mới được, ta còn đang muốn tu vi của ngươi tinh tiến đó!"
"Xem ra chỉ có thể dùng trí. . ."
Nữ hài nhi biết uy hiếp như vậy đối với đạo cô mà nói là vô dụng, tròng mắt nàng đảo đảo mấy vòng, bỗng nhiên nói: "Ngươi có biết không, trong động phủ lão tổ tông có một cái Tiên Bình Thất Bảo Tàng, truyền thuyết ở bên ngoài nói, trong cái bình kia ẩn giấu mấy giọt Nguyệt Hoa Bảo Tương có thể khiến cho người ta thành tiên, nhưng trên thực tế bảo tương kia đã sớm bị ta ăn hết rồi. Hiện tại thứ giấu trong đó, thật ra chính là nửa cân Tiên Lưu Trà của lão tổ tông đó?!
"Tiên Lưu Trà?"
Đạo cô kia nghe vậy, ngược lại tỏ ra nao nao, tựa hồ có chút động tâm.
Nữ hài nhi đắc ý nói: "Ngươi đã biết, trong tất cả mọi người chỉ có ta mới có thể tùy tiện đi vào động phủ của lão tổ tông mà!"
Đạo cô kia trầm ngâm một lát, thấp giọng nói: "Một lạng?"
Nữ hài nhi vung tay nhỏ lên, nói: "Ta trộm ra cho ngươi một lạng rưỡi, chỉ cần ngươi đi cứu người!"
Đạo cô lập tức đề phòng nói: "Nhưng sau đó ngươi không thể bán đứng ta!"
Nữ hài nhi hào phóng nói: "Không có việc gì, lão tổ tông quất ta vài roi cũng không phải mới một hai lần!"
Đạo cô nghe vậy, ngược lại thở dài một tiếng, nói: "Linh Nhi quả nhiên trưởng thành rồi, biết đau lòng vì cô cô!"
Nữ hài nhi tỏ ra không kiên nhẫn: "Mau đi cứu người đi, nói cho Âm Sơn tông cùng tên lão yêu quái Nam Hoang gì đó. . ."
"Haiizz, Âm Sơn tông cùng Nam Hoang thành đều ở quá xa, ta vẫn có chút lười nhác động đậy. . ."
Đạo cô kia nghe vậy lại thở dài một tiếng, tựa như có chút nhụt chí.
Nữ hài nhất thời gấp gáp: "Ngươi. . ."
Đạo cô kia khoát tay áo, nói: "Ngươi hãy nghe ta nói hết, ta thực sự lười đi liên hệ với Âm Sơn tông, còn có đám yêu quái kia, bọn hắn cũng không có tư cách để chúng ta đi cầu tình, nếu không để cho bọn hắn có một cơ hội, lại giậu đổ bìm leo. . ."
Nữ hài nhi lập tức sững sờ: "Vậy phải làm thế nào?"
"Chẳng phải ngươi lo lắng bọn hắn sẽ gây bất lợi đối với tiểu tử kia sao?"
Đạo cô kia cười cười, uể oải đứng dậy: "Ta đi giết hết những truy binh kia chẳng phải là xong rồi sao?"