Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 437 - Chương 437: Rượu Chua Một Bình (1)

Chương 437: Rượu Chua Một Bình (1)
Một đạo pháp lực hiện ra, cuốn theo thân hình Quan Ngạo và Phương Nguyên lên không, ngự không bay đi.

Ngay từ lúc ở cảnh giới Luyện Khí, Phương Nguyên đã có thể dựa vào một thân Huyền Hoàng khí bay lượn trong hư không gần trăm trượng, bây giờ Trúc Cơ đã thành, càng có năng bay lượn trên không, mặc dù hiện tại vẫn không tính là nắm giữ thông thạo, nhưng bay trên khoảng cách ngắn cũng không nói chơi.

Phương Nguyên lao vút trên không theo hướng đông Việt quốc, không bao lâu hắn đã nhìn thấy trên một ngọn núi phía trước có người đang phất tay về phía mình, liền chậm rãi phun ra một hơi, cẩn thận hạ xuống sơn phong kia. Lúc đến nơi, đã thấy Tôn quản sự đang ngồi xổm trên đỉnh núi hút thuốc, hắn dụi dụi tàn thuốc rồi đứng lên, cười nói: "Mọi chuyện đã làm xong hết rồi chứ, chuẩn bị đi nơi nào đây?"

Phương Nguyên nói: "Vẫn chưa nghĩ ra, rời khỏi Việt quốc trước đã!"

Tôn quản sự cười cười: "Vậy ta tiễn ngươi?"

Phương Nguyên gật đầu nói: "Tốt!"

Hai người tính cả Quan Ngạo sau lưng là ba lại lần nữa đằng không mà lên, bay về phía chân trời xa.

Trên đỉnh đầu bọn họ, phong vân biến hóa, tựa như có vô số ánh mắt đang chăm chú dõi theo bọn hắn vậy.

Lúc này Phương Nguyên có thể cảm nhận được sự biến hóa trong thái độ của Thanh Dương tông, thậm chí là tứ đại tiên môn Việt quốc đối với mình, hắn cũng biết lúc này mình cũng có thể không cần rời khỏi Việt quốc. Nhưng hắn càng hiểu rõ hơn một điều chính là, mình chỉ có thể rời đi, hắn không muốn mình trở thành đối tượng để tiên môn của mình, thậm chí toàn bộ ngũ đại tiên môn Việt quốc phải trả cái giá vô cùng to lớn bảo hộ, mà muốn trở thành một người có thể uy hiếp được Âm Sơn tông cùng Nam Hoang thành!

Muốn làm được điểm này, hắn nhất định phải rời đi!

Chỉ là hiện tại muốn rời khỏi mà nói, dù sao trong lòng vẫn có một chút tiếc nuối...

Ôm theo sợi tiếc nuối này, hắn đang muốn lại lần nữa độn không bay đi, chợt nghe được một tiếng kêu to lanh lảnh vang lên, nhìn ra xa chỉ thấy một con chim tước màu đỏ đang vỗ cánh bay đến. Chim tước kia to cỡ nắm tay, trong miệng ngậm một phong thư màu đỏ nhạt đang bay tới cực nhanh, tưa như một mũi tên lửa xuyên qua hư không bay thẳng đến trước mặt Phương Nguyên, sau đó vỗ vỗ cánh ra hiệu cho Phương Nguyên.

Phương Nguyên cảm thấy kinh ngạc, đưa tay nhận lấy phong thư mở ra đọc, sau đó vẻ mặt trở nên nhu hòa.

Tôn quản sự hiếu kỳ duỗi cổ: "Đây là cái gì?"

Phương Nguyên cười nói: "Có người muốn mời chúng ta ăn cơm!"

Tôn quản sự ngẩn người: "Lúc này còn cơm nước gì chứ?"

Phương Nguyên nói: "Hẳn là có người muốn đưa tiễn ta được chưa, ta cũng đang muốn gặp nàng!"

Nói rồi chỉ thấy con chim tước màu đỏ kia bay trước dẫn đường, ba người bọn họ cũng đằng không bay lên. Con chim tước kia vậy mà bay cực nhanh, hóa một đạo ánh sáng màu đỏ bay thẳng về phía chân trời, bay được khoảng hơn nghìn dặm liền thấy được một ngọn núi mọc dày đặc cổ thụ, con chim tước kia hạ xuống ngọn núi, sau đó biến mất không thấy bóng dáng. Ba người nhìn hai bên một chút, lại phát hiện ra một Tiên Đài ngay ở bên cạnh cách đó không xa!

Tiên Đài lơ lửng giữa không trung, chung quanh có từng đám mây bồng bềnh, ẩn chứa đạo uẩn tiên gia, phong cách cổ xưa lịch sự tao nhã.

"Phương Nguyên sư huynh..."

Phía trên Tiên Đài có một nữ tử mặc váy trắng, tay trái xách một bầu rượu khẽ ngoắc ngoắc gọi Phương Nguyên.

Sợi tiếc nuối trong lòng Phương Nguyên kia đột nhiên biến mất...

Ngồi trên Tiên Đài chính là nữ đệ tử Tử Vân phong của Thanh Dương tông, Lạc Phi Linh.

Lúc này nàng mặc một chiếc váy trắng, tóc búi lên, bên tai đeo một đôi vòng vàng, toát lên một cỗ khí tức cao quý hơn lúc bình thường. Làn da nàng sáng trắng như tuyết, cặp mắt như ánh sao. Vẻ xinh đẹp thanh lệ kia tuyệt không phải là sắc đẹp ở chốn hồng trần mà tựa như Tiên Nhân vậy, khiến cho người ta tự ti mặc cảm, không dám nhìn thẳng. Chỉ có điều trong tay nàng đang xách theo một bầu rượu màu xanh đồng, khóe miệng lại hiện lên một nụ cười giảo hoạt, lúc này mới khiến cho Phương Nguyên thầm khẳng định được, tiểu cô nương như tiên tử hạ phàm kia đích thật là Lạc Phi Linh mà mình biết.

"Dịch dung thuật thật là lợi hại, ngay cả ta trước đó cũng không có nhận ra..."

Tôn quản sự liếc qua lắc lắc đầu, phát ra một tiếng cảm thán từ đáy lòng, vỗ vỗ bả vai Phương Nguyên.

Phương Nguyên lẳng lặng nhìn Lạc Phi Linh một chút, cũng khẽ cười một tiếng, chậm rãi đi thẳng về phía trước. Hắn nhìn kỹ lại liền nhận ra được, Lạc Phi Linh vẫn là Lạc Phi Linh kia, ngay cả ngũ quan cũng chưa từng thay đổi, chỉ có khí chất là khác biệt quá lớn. Nhưng lúc này chỉ cần quan sát một chút sẽ khiến cho người ta cảm thấy, đây mới đích thực là bộ dáng vốn có của Lạc Phi Linh, là chân tướng thực sự của nàng.

Mà trước đây chính là dùng bí thuật cải biến dung mạo, khiến cho lúc đó mặc dù trông nàng cũng hết sức thanh tú, nhưng lại không bằng một phần vạn lúc này. Thế nhưng đó cũng là một chuyện may mà, bằng không mà nói, chỉ sợ Thanh Dương tông đã sớm vì nàng mà loạn tung trời!

Phương Nguyên còn nhớ rõ, có một lần sau khi khi Tôn quản sự đã quen biết Lạc Phi Linh, từng nói với hắn một câu.

"Nữ hài nhi này, Thanh Dương tông không chứa nổi!"

Lúc đó Phương Nguyên còn tưởng rằng Tôn quản sự đang nói về thân phận Lạc Phi Linh, cũng chỉ là hơi tán đồng.

Nhưng lúc này hắn lại tán đồng không gì sánh được!

Không nói mặt khác, chỉ vẻn vẹn phần xinh đẹp này của Lạc Phi Linh, sợ rằng không phải Thanh Dương tông có thể lưu được...

"Biết ngươi phải rời đi, ta đặc biệt đưa tiễn ngươi..."

Lạc Phi Linh từ trên Tiên Đài đứng lên, chỉ ra xung quanh cười hì hì nói: "Nơi này có được hay không?"

"Rất tốt!"

Phương Nguyên gật đầu, đang định chuẩn bị đi qua.

Quan Ngạo ngốc nghếch cũng muốn đi theo, nhưng lại bị Tôn quản sự bên cạnh kéo lại.

Quan Ngạo nhất thời quay đầu nhìn Tôn quản sự một chút: "Ngươi làm gì đó?"

"Tên đần nha ngươi, không sợ sau này bị vặt hết tóc hay sao..."

Tôn quản sự kéo Quan Ngạo rời đi: "Đi, ta dẫn ngươi xuống hồ ở phía dưới bắt ếch..."

"Úc..."
Bình Luận (0)
Comment