Chương 453: Hai Tên Đần (2)
Đám người từ từ mò tới lân cận Quỷ Khốc nhai, ẩn nấp đi. Thông qua thủy cảnh, chỉ thấy người trẻ tuổi kia vẫn chưa phát hiện ra, toàn bộ tinh thần đều đang tập trung nghiên cứu Âm Dương Thái Cực Đồ, tên tùy tùng to xác kia thì đang ở bên cạnh duỗi cổ tò mò nhìn hắn.
"Đạo cấm chế cuối cùng này. . ."
Lúc này, bọn hắn quan sát thấy người trẻ tuổi kia đã đứng trước cửa động phủ nửa ngày, lẩm bẩm tự nói.
Đạo nhân áo lam cùng Thanh Doanh tiên tử lập tức hai mặt nhìn nhau, nghĩ thầm tạo nghệ trận pháp của người trẻ tuổi này vốn cao minh đến cực điểm, ngay cả ba tầng đại trận phía ngoài đều đã phá giải được, chẳng lẽ ngược lại lại bị đạo cấm chế sau cùng làm khó, không mở được cửa động phủ này hay sao?
". . . Vậy mà lại đơn giản như thế!"
Tiếp theo người trẻ tuổi kia chợt thốt lên, dường như có chút ngoài ý muốn.
Lý trưởng lão cùng Thanh Doanh tiên tử lập tức cạn lời, nghĩ thầm đơn giản em gái ngươi a. . .
Nhưng cũng chính vào lúc này, người trẻ tuổi kia không còn suy tính nữa, bàn tay hắn chợt khẽ nâng đứng lên, trong lòng bàn tay hiện ra một đạo pháp lực màu xanh biếc, mang theo một ít khí tức huyền ảo mờ mịt. Điều này càng khiến cho Lý trưởng lão thầm khẳng định, người trẻ tuổi này quả nhiên là Đan Đạo Trúc Cơ, bằng không mà nói, pháp lực cũng sẽ không hỗn tạp đến loại trình độ như vậy, đơn giản là so với phế vật Trúc Cơ đơn mạch cũng không bằng. . .
"Soạt. . ."
Người trẻ tuổi kia đưa bàn tay ra, xoay một vòng bên trên Âm Dương Thái Cực Đồ, Âm Dương lưỡng khí đang xoay tròn không ngừng nhất thời trở nên ảm đạm, sau đó chỉ nghe từ trong động phủ truyền ra một loạt tiếng ầm ầm vang vọng. Cửa vào động phủ, đã mở ra!
"Thế mà thật sự đơn giản như vậy?"
Lý trưởng lão nao nao, hơi cảm thấy ngoài ý muốn.
Nhưng cũng chính vào lúc này, người tuổi trẻ kia cũng đã dẫn tên tùy tùng to xác cất bước tiến vào động phủ.
"Động thủ!"
Bên cạnh truyền ra một tiếng quát, lại là Thanh Doanh tiên tử phản ứng đầu tiên, hóa thành một đạo hồng quang vội vã lướt về phía trước.
Ở bên cạnh nàng, mấy chục đạo thân ảnh cũng đồng thời phóng về phía trước, vội vã đoạt lối vào động phủ.
"Ha ha, Thanh Doanh chất nữ, để cho ta tới trước đi!"
Vị Lý trưởng lão kia cũng phản ứng lại, cười ha hả, vội vã bước một bước phóng ra ngoài.
Tu vi hắn rõ ràng cao hơn, chỉ một bước đã cướp đường phía trước Thanh Doanh tiên tử. Hắn phất ống tay áo một cái, đang định phát lực về phía cửa hang.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, đột nhiên hắn cảm thấy phía sau có gió mát cuốn tới, trong lòng lập tức cảm thấy không ổn, vội vàng nhảy sang bên cạnh định tránh né. Nhưng đã không còn kịp, sau lưng hắn chợt cảm thấy ngứa ngáy như bị muỗi chích, hơi cảm ứng một chút liền nhận ra một thân pháp lực vận chuyển đã có chút không linh hoạt. . .
"Xú nha đầu, ngươi dám. . ."
Lý trưởng lão vội vã xoay người qua, nhìn về phía Thanh Doanh tiên tử kia nghiêm nghị hét lớn.
Trong tay người gọi là Thanh Doanh tiên tử kia đang chậm rãi thu hồi một con ngân xà nho nhỏ lại. Con ngân xà này lại do kim loại đúc thành, chỉ có điều các bộ phận mắt, mũi, lưỡi, vảy đều sinh động như thật, vừa rồi chính con rắn này đã cắn Lý trưởng lão. Lúc này nó đã lặng lẽ hóa thành một chiếc vòng bạc trên cổ tay nàng.
"Ha ha, Lý trưởng lão, ngươi đừng nên mắng ta, lúc này nếu ta không xuất thủ thì chỉ sợ đã bị ngươi nuốt mất ngay cả xương cốt cũng không còn đi!"
Vị Thanh Doanh tiên tử kia lãnh đạm cười một tiếng, vẻ mặt trở nên rất hờ hững.
"Ngươi. . ."
Tên Lý trưởng lão kia lập tức nổi nóng, thân hình khẽ động mới phát giác toàn thân đau nhức, một thân pháp lực vậy mà lưu chuyển không thuận lợi nữa.
Hắn vừa vội vừa giận: "Thanh Doanh nha đầu, ta đối với Hỏa Vân lĩnh của ngươi trung thành tuyệt đối, vậy mà ngươi lại ám hại ta như vậy sao?"
"Trung thành tuyệt đối? Ngươi cho rằng ta không biết cường địch Cự Giao môn là do ngươi cấu kết đưa tới sao?"
Vị Thanh Doanh tiên tử kia lãnh đạm cười một tiếng, nói: "A, ngươi thấy phụ thân ta đã chết, khi dễ ta còn nhỏ tuổi muốn chiếm đoạt cơ nghiệp Hỏa Vân lĩnh, nhưng chỉ vì không biết phụ thân ta giấu món dị bảo kia ở nơi nào, cho nên mới nhẫn nhịn tính kế ta, chắc hẳn sự nhẫn nại của ngươi cũng sắp hết rồi chứ? Nếu ta đoán không lầm, đợi cho động phủ này vừa mở ra, ngươi lấy được truyền thừa bên trong xong cũng sẽ động thủ với ta đi. . ."
Nói rồi ánh mắt nàng trở nên lạnh băng: "Cần biết rằng ta cũng không phải tên đần, có thể để cho ngươi đùa bỡn trong lòng bàn tay sao?"
"Xú nha đầu. . ."
Khuôn mặt Lý trưởng lão lạnh lẽo, thấp giọng mắng. Trông thấy nữ tử kia tế lên pháp khí, dường như đang định bổ thêm cho mình một đao, hắn lập tức vừa sợ vừa giận, nở nụ cười lạnh: "Nha đầu chết tiệt khá lắm, nhưng ngươi nói ngươi không phải tên đần, vậy chẳng lẽ ta chính là tên đần sao?"
Vị Thanh Doanh tiên tử kia nao nao, lập tức cảm thấy không ổn.
Chưa kịp có phản ứng gì đã chợt thấy chung quanh có kình phong vang lên, một tên đệ tử mặc áo đen sau lưng nàng bỗng nhiên tế lên một thanh phi kiếm, đâm thẳng tới sau lưng nàng. Vị Thanh Doanh tiên tử kia kinh hãi, vội vàng định tế lên vòng tay bạc nơi cổ tay, nhưng nàng vừa phân tâm, vị Lý trưởng lão kia đã vội lướt qua, liều mạng điều động một thân pháp lực còn sót lại, hung hăng vỗ một chưởng lên bụng nàng.
"Phụt"
Vị Thanh Doanh tiên tử kia ho ra đầy máu, bay đi mấy trượng ngã ra bên ngoài.
"Ta đã sớm biết nha đầu ngươi một bụng âm mưu quỷ kế, tử sĩ bên cạnh đã sớm bị ta khống chế rồi!"
Tên Lý trưởng lão kia nhìn xuống mặt đất hừ lạnh một cái, rồi lạnh lùng quét mắt qua chung quanh.
Những đệ tử Hỏa Vân lĩnh khác dĩ nhiên cũng có người trung với vị Thanh Doanh tiên tử kia, nhưng lúc này cũng không dám vọng động.
"Đợi ta lấy được Kim Đan truyền thừa lại đến thu thập ngươi!"
Tên Lý trưởng lão đến bên cạnh, lục tìm giải dược trong túi trữ vật của nàng, sau đó hung hăng đá Thanh Doanh tiên tử một cước, cười lạnh nói: "Ta vì Hỏa Vân lĩnh ra sức mấy chục năm, cha ngươi chết rồi hiển nhiên phải để lại Hỏa Vân lĩnh cho ta, hừ, đợi ta lấy được Kim Đan truyền thừa lại đến tính sổ với ngươi. Hỏa Vân lĩnh của các ngươi ta muốn, bảo bối cha ngươi lưu lại ta muốn, ngay cả ngươi, ta cũng muốn!"
Nói rồi hắn nuốt vào giải dược, thở sâu mấy hơi thở, đợi đến khi cảm thấy pháp lực khôi phục lại mới thở phào nhẹ nhõm.