Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 475 - Chương 475: Bản Sự Bình Thường (2)

Chương 475: Bản Sự Bình Thường (2)
Bên trong thanh vụ chợt xuất hiện một bóng người: "Ngươi không phải rất có bản lãnh hay sao, cần gì phải dùng thần thông để khi dễ một người mới vừa Trúc Cơ như vậy?"

Nói xong, người kia chợt tế ra một đạo trận kỳ rung động trên không trung, hơi hơi tản ra quang mang màu vàng nhạt.

Theo trận kỳ này xuất hiện, thanh vụ vốn bao phủ động phủ đột nhiên khuếch tán ra tứ phương, tạo thành đạo đạo cuồng phong. Chỉ trong chốc lát, tất cả linh khí xung quanh tên nam tử mặc áo choàng đen và tên to con kia đều bị giảo loạn, giống như biến thành một mảnh loạn lưu. Trong tình cảnh này, băng châm mà tên nam tử mặc áo choàng đen kia vừa mới biến hóa ra đã bị hòa tan trong nháy mắt, lập tức tan biến giữa không trung!

"Trận sư..."

Nam tử mặc áo choàng đen âm thầm cắn răng, phẫn hận người mặc thanh bào kia tới cực điểm.

Chỉ là khi hắn còn không kịp phản ứng lại, một tiếng hổ gầm chợt vang lên bên người hắn, kèm theo đó là một đao bổ tới.

Hắn chỉ có thể cắn răng trở thương tiếp đón một đao kia.

Lần này, hắn lại là người bị đánh lui mấy bước!

Sự kinh ngạc trong lòng hắn lúc này thật khó để diễn tả bằng ngôn từ.

"Nhanh... Nhanh nhanh xông lên tương trợ Dạ hộ pháp..."

Lúc này ở phía dưới Hỏa Vân lĩnh, khi Hứa Thanh Doanh bị một thương đính trên vách đá, đại trận không còn người nào lo liệu nên đệ tử Cự Giao môn đã trốn thoát ra được, đang ác chiến với đệ tử Hỏa Vân lĩnh. Đã có mấy tên cao thủ cảnh giới Trúc Cơ vọt lên trên núi, nhìn thấy Dạ hộ pháp thế mà lại bị một tên tráng hán vóc người khôi ngô quấn lấy ác đấu một trận, thậm chí còn giống như đã rơi xuống hạ phong, điều này khiến cho bọn hắn vô cùng kinh hãi.

Vì vậy bọn hắn đều nhao nhao kêu to chạy tới, mấy đạo pháp khí đã được tế lên không trung.

"Các ngươi đều cút ngay cho ta!"

Khi vị Dạ hộ pháp kia nghe thấy những tiếng kêu to xung quanh thì lại giống như bị vũ nhục, vì thế hắn khẽ quát một tiếng.

Đồng thời hai mắt hắn huyết hồng, nhìn chòng chọc vào Quan Ngạo, cả người lùi về phía sau mấy trượng.

Cùng lúc đó, hắn chợt cắn chót lưỡi, phun ra một ngụm tinh huyết lên trên trường thương trong tay.

Chỉ trong chớp mắt, trường thương trên hắn mơ hồ có phù quang sáng lên, sau đó thanh trường thương kia thế mà lại bắt đầu run rẩy, sau đó liền giương nanh múa vuốt. Từ bên trong trường thương bay ra một đạo long ảnh hơi mờ nhạt đánh thẳng về phía Quan Ngạo. Chuyện này xảy ra vô cùng đột ngột, ngay cả Phương Nguyên cũng không ngờ được, thế thì Quan Ngạo làm sao có thể đề phòng được. Hắn chỉ hơi mất tập trung một chút thì đã bị long ảnh kia cuốn lấy đại đao.

Trong khi đó, vị Dạ hộ pháp kia thì thừa cơ bứt ra, vọt thẳng về phía đạo thanh ảnh ở bên ngoài động phủ kia.

Bị một người tu hành dùng mình như một loại trợ lực, việc này đối với hắn thật sự là một loại vũ nhục khó tả. Ngay cả đám phế vật Cự Giao môn mà cũng cho rằng mình cần trợ giúp, điều này càng làm cho hắn khó lòng chịu được...

Bởi vậy hắn đã gọi ra chiến hồn mà bản thân nuôi hơn mười năm vào lúc này.

Mặc dù chiến hồn này khai mở phong ấn một lần thì ít nhất cần dưỡng lại ba năm, thế nhưng bây giờ hắn không nghĩ được nhiều như vậy.

Có tên Trận sư kia nhìn chằm chằm, hắn không cách nào thi triển thần thông, vì vậy hắn chỉ có thể mượn nhờ lực lượng của chiến hồn!

Nhân cơ hội này, hắn muốn đánh chết tên Trận sư kia!

Hắn có thể cảm giác được, kẻ khó chơi chân chính không phải là tên tráng hán này. Trên thực tế, tên tráng hán này cũng chỉ có khí lực lớn kinh người, hơn nữa còn có một cỗ khí thế hung ác nên không bị sát khí của mình ảnh hưởng đến tinh thần mà thôi. Kẻ đáng giận chân chính chính là tên Trận sư núp trong động phủ kia.

Nếu không phải do hắn âm thầm lo liệu thì sao mình có thể bị tên tráng hán này áp chế được chứ.

"Cẩn thận a..."

Trên vách núi chợt vang lên một tiếng kêu vừa hư nhược vừa sợ hãi.

Người chú ý tới trận đại chiến ở sau núi không chỉ có riêng đệ tử Cự Giao môn, ngoài ra còn có đệ tử Hỏa Vân lĩnh.

Hứa Thanh Doanh và Lý trưởng lão bị trọng thương được các đệ tử nâng đỡ, đứng ở xa xa quan sát trận chiến này.

"Hô..."

Bọn hắn hiển nhiên cũng nhìn ra một thương kia của Dạ hộ pháp hung ác tới cỡ nào.

Mũi thương mang theo hung uy đáng sợ xé gió bay tới, giống như muốn giảo sát tên Trận sư trẻ tuổi kia mảnh nhỏ. Phương Nguyên bên kia thế mà lại không tránh không né, giống như đã bị dọa cho choáng váng đầu óc rồi vậy. Đám người Hỏa Vân lĩnh đều cảm thấy kinh hãi, Trận sư có thực lực yếu đuối là chuyện mà tất cả mọi người đều biết, ngươi tốt xấu gì cũng nên biết đường mà trốn đi a...

... Có điều sự tình tiến triển sau đó lại không giống như những gì bọn hắn tưởng tượng cho lắm!

Phương Nguyên đợi mãi đến khi một thương kia bay tới trước người thì mới hít vào một hơi, tiếp đó sau lưng hắn đột nhiên có năm đạo tinh khí hiển hoá ra.

Năm đạo tinh khí kia giống như một dải lụa ngũ sắc đón gió phiêu đãng giữa không trung.

Thân hình của tên Trận sư trẻ tuổi kia hơi trầm xuống, sau đó hắn đột nhiên vỗ ra một chưởng.

Tại khoảnh khắc này, năm đạo tinh khí kia lóe lên một cái rồi biến mất, bởi vì tất cả pháp lực đều đã tập trung vào trong một chưởng kia của hắn.

Trận thế xung quanh cũng đồng thời thu vào, biến thành một đạo cự lực, gia trì trên một chưởng này.

Ầm ầm!

Hắn vỗ ra một chưởng này, ngay cả hư không cũng bị hắn đánh ra một cái động!

"Ngươi..."

Vị Dạ hộ pháp kia vô cùng kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị chưởng lực hùng hồn kia đánh bay đi, từ sau núi bay ra trước núi, đụng phải vách đá mà Lý trưởng lão và Hứa Thanh Doanh bị ghim vào trước đó. Lực lượng nặng nề này đánh vỡ ra một cái hố hình người, đá vụn lộn xộn rơi xuống, còn hắn thì vừa chấn kinh lại vừa nghi hoặc.

Hắn há hốc mồm, nhưng lại không nói nên lời.

Bởi vì một chưởng này đã đập nát xương cốt toàn thân hắn, cũng như đánh vỡ đạo cơ của hắn.

Ngay cả trường thương của hắn cũng đánh bay ngược về, quán xuyên lồng ngực của hắn, đính hắn dính trên vách đá.

"Bản sự bình thường!"

Vị Trận sư trẻ tuổi kia đứng thẳng dậy, đưa ra đánh giá sau cùng.
Bình Luận (0)
Comment