Chương 486: Trận Thuật Tiên Sinh (1)
"Vậy. . . thôi được rồi!"
Tiểu hoàng tử do dự hồi lâu rồi cũng chỉ đành đáp ứng trước. Với hắn mà nói, tốt nhất là kéo Phương Nguyên về bên cạnh mình cùng đối phó với Yêu phi trong cung kia, thế nhưng Phương Nguyên không đồng ý hắn cũng không có cách nào. Dù sao hắn cũng nhìn ra được, mặc dù Phương Nguyên là Thiên Đạo Trúc Cơ nhưng tu vi lại không cao lắm, cho dù biết được lôi pháp thì khi đối mặt với ả Yêu phi kia chỉ sợ cũng không làm được gì.
Có thể được người này tương trợ, trước mắt lấy được bảo vật bên trong Tổ miếu lại nói sau.
"Tốt, ký khế ước đi!"
Phương Nguyên thấy hắn đồng ý, liền lấy ra một đạo khế ước đưa tới.
Tiểu hoàng tử lại ngẩn người: "Còn cần ký khế ước sao?"
Phương Nguyên không trả lời, nhưng thái độ hết sức rõ ràng, hắn vẫn chưa hoàn toàn tin được tiểu hoàng tử.
Tiểu hoàng tử bất đắc dĩ, cũng chỉ đành ký khế ước, dùng pháp lực nhỏ bé của mình đánh lên pháp ấn.
Khế ước này cũng không phải huyết khế gì đó, mà là một loại giao ước, một khi đánh pháp ấn lên sẽ lập tức dẫn động khí huyết của song phương, có ảnh hưởng rất lớn đối với tu vi cùng tâm thần của nhau. Mặc dù sẽ không nguy hiểm trí mạng, nhưng vẫn có hiệu quả chế ước rất lớn.
"Nói chuyện vòng vo một vòng lớn, tốt xấu gì cuối cùng cũng mời được ngươi giúp ta!"
Tiểu hoàng tử ngược lại cũng thở phào nhẹ nhõm, tiến vào Tổ Điện cũng nắm chắc hơn mấy phần.
"Đi về trước đã!"
Phương Nguyên thu hồi khế ước, sau đó thu lại đại trận chung quanh, phóng ra một đạo pháp lực bao trùm lên hai người tiểu hoàng tử và Quan Ngạo, phóng lên trời.
Việc đã đến nước này, hắn cũng không muốn trì hoãn nhiều.
Trước đó tiểu hoàng tử dắt mũi hắn, hắn không hiểu nội tình đương nhiên sẽ không tùy tiện đáp ứng, trong lúc bất đắc dĩ đành phải bắt tiểu hoàng tử làm con tin chạy trốn. Hắn cũng biết, làm như vậy Hỏa Vân lĩnh tất sẽ gặp liên lụy, bởi vậy chỉ có thể dùng tính mạng tiểu hoàng tử uy hiếp. Nhưng hiện tại, nếu như là đã có khế ước hợp tác với tiểu hoàng tử thì cũng đồng nghĩa với việc hóa thù thành bạn, không cần phải để cho Hỏa Vân lĩnh ở vào tình thế nguy hiểm như vậy nữa.
Lần này hắn đạp trên ngân toa bay đi chỉ mất hơn nửa canh giờ đã đến không trung Hỏa Vân lĩnh.
Từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy bên trên Hỏa Vân lĩnh sát cơ tràn ngập. Trên đỉnh núi đang có từng đám người quỳ ở đó, lại đều là đệ tử Hỏa Vân lĩnh, mà ở chung quanh thì chính là tu sĩ trong Thập Vạn Man Sơn nghe tin tiểu hoàng tử bị bắt đi chạy đến tương trợ, Cự Giao môn cùng đám thị thiếp bên cạnh tiểu hoàng tử cũng đều ở trong đó. Đám người này đang thương nghị xem có nên dùng hình bức Hỏa Vân lĩnh giao người ra hay không.
"Lúc này. . . bị thiệt lớn rồi sao?"
Quỳ ở phía đầu hàng đám đệ tử Hỏa Vân lĩnh chính là hai người Lý trưởng lão cùng Hứa Thanh Doanh.
Bọn hắn đều bị trói gô, biến thành tù nhân, nghe những người kia muốn thi triển Sưu Hồn thuật đối với mình, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng.
Hứa Thanh Doanh cũng hết sức bất đắc dĩ, muốn nói gì đó song cuối cùng lại nhịn xuống.
Bản lĩnh vị Trận sư trẻ tuổi hiển nhiên là rất cao, nếu không thì cũng không to gan bắt tiểu hoàng tử Ô Trì quốc mang đi như vậy. Chỉ có điều làm như vậy hắn ngược lại là ra đi tiêu sái, thế nhưng Hỏa Vân lĩnh thì làm thế nào để thoát khỏi vũng nước đục này chứ?
Nghiêm túc mà nói, nếu như không có vị Trận sư kia xuất hiện, Hỏa Vân lĩnh cũng đã sớm bị phá vỡ, tình hình chưa chắc đã tốt hơn so hiện tại chỗ nào. Nhưng dù sao vị Trận sư kia trước đó cũng đã rất nhiều lần mang lại kinh hỉ cho nàng, nên khó tránh khỏi để trong lòng nàng sinh ra một chút hi vọng không chịu dập tắt, nàng vẫn đang thầm hi vọng, có lẽ ở thời khắc sống còn vị Trận sư kia sẽ lại hiện thân cứu mình. . .
Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua một cái, rồi lập tức chính bản thân nàng cũng cảm thấy hoang đường.
Vị Trận sư kia dù bản lĩnh mạnh hơn, thì cũng làm sao dám đối đầu trực diện với Hoàng tộc Ô Trì quốc chứ?
Lúc này, có lẽ hắn đã trốn xa tới vạn dặm rồi đi. . .
"Vù!"
Ý nghĩ này còn chưa kết thúc, nàng đã chợt nghe thấy một tiếng xé gió từ xa xa truyền đến.
Sau đó nàng kinh ngạc ngẩng đầu, bất chợt liền nhìn thấy một bóng xanh từ trên trời giáng xuống, đáp lại ở trên nóc chính điện Hỏa Vân lĩnh. Lúc này một đêm vừa mới qua đi, mặt trời vừa ló dạng tỏa ra ánh sáng đỏ rực từ đông truyền đến, chiếu vào sau lưng người này. Chỉ thấy hắn khí độ trầm ổn, thần sắc bình thản, bên cạnh dẫn theo một tên cự hán và một thanh niên, không phải vị Trận sư đêm qua vừa mới đào tẩu thì còn là ai chứ?
"Hắn. . . Hắn tới cứu ta sao?"
Hứa Thanh Doanh lập tức cảm thấy vui vẻ đến choáng váng, đồng thời cũng có chút khủng hoảng.
"Điện hạ. . ."
Trên dưới Hỏa Vân lĩnh vừa chợt thấy Phương Nguyên mang theo tiểu hoàng tử trở về, mỗi người đều vừa kinh hãi vừa vui mừng không thôi. Trọn vẹn sững sờ mất một lát bọn hắn mới phản ứng lại, vội vã hét lớn một tiếng, tất cả mọi người vọt lên hình thành ba tầng trong ba tầng ngoài bao vây Phương Nguyên ở bên trong. Vô số pháp khí đều được tế lên giữa không trung, sẵn sàng phát động tấn công. . .
Mà bị nhiều người vây quanh như vậy, Phương Nguyên lại không có biểu lộ gì, chỉ quay đầu nhìn tiểu hoàng tử một chút.
Sắc mặt tiểu hoàng tử tỏ ra không vui, lạnh lùng hừ một tiếng, làm ra vẻ trầm ổn quét ánh mắt lạnh lùng nhìn ra chung quanh, khẽ quát lên: "Không được vô lễ với tiên sinh nhà ta như vậy, mau mau lùi xuống cho ta, thu xếp chỗ ở sạch sẽ để tiên sinh nghỉ ngơi!"
"Tiên sinh?"
Đám người đang vây quanh Phương Nguyên đều kinh hãi hai mặt nhìn nhau, tỏ ra cực độ kinh ngạc.
Nhưng trong lòng bọn chúng vẫn thầm đề phòng Phương Nguyên, pháp khí tế lên cũng không dám thu hồi lại.
"Kẻ này. . . không đả thương tiểu điện hạ chứ?"
Cự Giao môn môn chủ làm ra vẻ trung thành tuyệt đối, tiến về trước một bước chắn ở trước người tiểu hoàng tử, tỏ ra đại nghĩa bừng bừng nói: "Điện hạ cứ yên tâm, có Cự Giao môn ta ở đây, không ai có thể lại đả thương một cọng tóc của tiểu điện hạ, ta sẽ bắt kẻ này lại để điện hạ. . ."