Chương 491: Sát Tâm Nổi Lên (2)
Những lời này của hắn có khí thế không thua gì đối phương, điều này khiến cho sắc mặt của Âm Thị hơi đổi một chút.
Tiểu hoàng tử kia thấy thế thì cũng vội vàng kêu lên: "Tên nô tài nhà ngươi dám đả thương lão sư của ta sao? Phụ hoàng luôn dạy ta phải tuân sư trọng đạo, ngay cả ta cũng phải cung cung kính kính với tiên sinh, còn ngươi thì lại muốn giết hắn. Bây giờ ta sẽ bẩm báo phụ vương, xem xem hắn có chém ngươi hay không!"
Triệu Nô Nhi nghe hai người bọn họ nói vậy thì ý rút lui lại tăng thêm mấy phần.
Sau khi do dự một hồi, hắn chậm rãi thu tay vào áo, âm hiểm cười nói: "Ngươi thật sự là tiên sinh dạy trận thuật cho điện hạ ư?"
Phương Nguyên thu hồi lệnh bài, nhìn sang hắn cười lạnh một tiếng.
Còn Tiểu hoàng tử thì hận hận nhìn chằm chằm hắn, nói: "Vậy ngươi tưởng tiên sinh ta là gì?"
Triệu Nô Nhi cười một tiếng, lại trở về với cách ăn nói nhỏ nhẹ ban đầu: "Nếu ngươi chỉ là tiên sinh dạy trận thuật cho điện hạ thì đây quả thực là một hiểu lầm. Lão nô cũng là vì quá quan tâm đến an nguy của điện hạ, lo sợ hắn bị người ta dụ dỗ. Có điều vị tiên sinh này cũng phải cẩn thận một chút, dạy cho điện hạ chúng ta trận thuật thì không sao, nhưng nếu như ngươi gan to bằng trời, muốn giở trò quỷ gì đó thì, hì hì. . ."
Hắn lườm Phương Nguyên một chút, khẽ nói: ". . . Vậy thì cho dù là chân truyền Âm Sơn tông thì ta cũng không phải là không giết được!"
Nói xong, hắn nhẹ nhàng lui về sau một bước, sau đó không nói gì nữa.
Nhưng từ trong ánh mắt của hắn, Phương Nguyên có thể nhìn ra được, sát ý trong lòng tên Âm Thị này vẫn còn chưa tiêu mất, giống như một con rắn độc đang nhìn mình chằm chằm vậy.
Phương Nguyên hừ lạnh một tiếng trong bụng, sau đó đưa hai tay ra, đáy mắt lóe lên một vòng âm trầm.
"Tiên sinh, chúng ta đừng để ý tới tên nô tài kia, hãy tiếp tục đi vào phòng thôi diễn trận pháp đi!"
Tiểu hoàng tử hận hận nhìn Triệu Nô Nhi một chút, sau đó chạy tới dìu lấy cánh tay Phương Nguyên.
Tên Triệu Nô Nhi này chạy đến làm rối loạn kế hoạch vốn có của hắn, làm cho hắn chỉ có thể lánh đi chỗ khác để thảo luận một phen.
"Tiểu điện hạ có lòng cầu học là chuyện tốt, nô tài cũng vừa hay ở bên cạnh để phụng dưỡng. . ."
Phương Nguyên và tiểu hoàng tử vừa bước phòng thì liền nhìn thấy tên Triệu Nô Nhi kia cũng một tấc không rời theo vào. Khuôn mặt hắn mơ hồ hiện lên tiếu ý, nhưng ánh mắt thì lại bất động thanh sắc nhìn lướt qua đồ đạc trong phòng, thu tất cả ngọc giản và phù triện, que tính vào trong mắt.
Tiểu hoàng tử giận dữ: "Ta muốn học tập trận pháp với tiên sinh, ngươi vào đây làm gì, cút ra ngoài đi!"
Cái kia Triệu Nô Nhi cười nói: "Nô tài phụng mệnh Lữ phi đến hầu hạ và bảo hộ điện hạ, đương nhiên là canh giữ không tấc không rời ở bên cạnh điện hạ. Điện hạ cứ việc lĩnh giáo tiên sinh, nô tài sẽ bưng trà rót nước cho ngài, tuyệt đối sẽ không quấy rầy, trừ phi. . ."
Hắn cười cười nhìn về phía tiểu hoàng tử: ". . . điện hạ có gì đó không muốn để cho nô tài nhìn thấy?"
"Ta đúng là không muốn để cho ngươi nhìn thấy đó!"
Tiểu hoàng tử nổi giận đùng đùng, đem ngọc giản quẻ trúc trên bàn ném về phía hắn.
Tên Triệu Nô Nhi kia không tránh không né, dù sao hắn cũng có tu vi cao thâm, những đồ vật này không hề tổn thương được hắn. Nếu như hắn không muốn rời đi, tiểu hoàng tử đúng là không làm gì được hắn. Trong đám cơ thiếp bên cạnh hắn cũng có không ít cao thủ, bình thường bọn họ rất nghe lời tiểu hoàng tử. Nhưng vào lúc này, mặc cho tiểu hoàng tử nổi trận lôi đình, thế mà lại không có ai ở đây dám thay tiểu hoàng tử đuổi hắn ra!
Phương Nguyên đứng ở bên cạnh nhìn, trong lòng sao còn không hiểu?
Xem ra tiểu hoàng tử này trước đó nói không sai, Dạ hộ pháp kia quả nhiên là người của Lữ phi kia.
Nhìn thấy Tiểu hoàng tử xuất cung, Lữ phi mặc dù không biết hắn muốn làm gì nhưng vẫn phái Dạ hộ pháp đi theo. Chỉ có điều, Dạ hộ pháp kia số mệnh không tốt nên bị mình giết, tuy là ngoài ý muốn, nhưng cũng đưa tới sự chú ý của Lữ phi, nên bà ta lại phái tới một người càng lợi hại hơn!
Từ một mức độ nào đó mà nói, đây cũng không phải là giám thị bí mật, mà là công khai đề phòng.
"Bài học hôm này dừng ở đây đi, tự ngươi quay về thôi diễn Yển Sư Tam Vấn cho quen, ngày mai lại đến!"
Phương Nguyên sắc mặt bình tĩnh phân phó tiểu hoàng tử.
"Tiên sinh. . ."
Tiểu hoàng tử có hơi không cam tâm, ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên.
"Đi đi!"
Phương Nguyên mặt không biểu tình, tỏ vẻ ý ta đã quyết, tiểu hoàng tử đành phải không cam lòng đi ra ngoài.
"Ha ha, vị tiểu tiên sinh này lại rất hiểu chuyện nha. . ."
Tên Triệu Nô Nhi kia thấy thế thì liền tươi cười, hài lòng nhẹ gật đầu với Phương Nguyên.
Phương Nguyên quay đầu nhìn hắn một cái, giống như cười mà không phải cười nói: "Hiểu chuyện có gì không tốt sao?"
Tên Triệu Nô Nhi kia cười nói: "Hiểu chuyện tốt lắm, người hiểu chuyện luôn luôn có thể sống lâu hơn một chút. . ."
Phương Nguyên nói: "Vậy sao ngươi lại không hiểu chuyện như vậy?"
Nụ cười trên khuôn mặt Triệu Nô Nhi chậm rãi tắt đi, khuôn mặt tươi cười đê hèn thường ngày chợt biến mất, ngược lại nhiều hơn vài nét nham hiểm lãnh ngạo. Hắn nhìn Phương Nguyên một chút, thản nhiên nói: "Ta mặc kệ ngươi nghĩ thế nào, có hận hay ta không, ngươi chỉ cần biết, nơi này là Ô Trì quốc ở Bá Hạ châu, đây không phải là địa phương mà ngươi có thể giương oai. . ."
Nói xong, hắn giơ lên ngón trỏ tay phải, nhẹ nhàng vạch một cái trên cái bàn ngọc ở trước người Phương Nguyên.
Móng tay đen nhánh đâm vào bàn ngọc, vẽ ra một vết cắt thập phần rõ ràng, ý vị uy hiếp trong đó thì càng không cần nói tới nữa.
"Hì hì. . ."
Làm xong những việc này, hắn mới thấp giọng cười một tiếng, sau đó thướt tha rời đi.
"Phương tiểu ca. . ."
Quan Ngạo vọt tới Phương Nguyên trước người đến, có hơi lo lắng nhìn sang hắn.
Phương Nguyên trầm mặc không nói, nửa ngày sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên, đáy mắt lóe lên một vòng sát cơ: "Ta muốn giết chết hắn!"