Chương 544: Lôi Linh đã thành (1)
Trong Ô Trì Quốc, ngoại trừ một vài người, những người khác thậm chí còn không hề biết tin Hoàng Hậu đã chết, bởi vì Lữ phi làm việc này rất bí mật, hơn nữa bệ hạ còn che giấu giúp ả, thế nên mọi người chỉ biết Hoàng Hậu mất tích mấy ngày, cũng không biết người đã đi đâu. Bây giờ nhìn thấy bóng dáng của Hoàng Hậu xuất hiện ở Định Đỉnh Sơn, bọn họ lập tức đoán ra được một loại khả năng, tâm tình không khỏi trở nên phức tạp!
Ngay cả Phương Nguyên cũng như vậy, hắn không ngờ vào giờ phút này, người giúp mình lại là Hoàng Hậu.
Phương Nguyên cũng biết, đó cũng không phải là Hoàng Hậu thật sự, chỉ là một người nào đó được Hoàng Hậu gia trì khí vận của chính bà ấy lên trên người, lúc này mượn bóng dáng của Hoàng Hậu bao phủ Định Đỉnh Sơn, sau đó giúp mình đỡ được một đòn vô cùng khủng bố đến từ chính quốc chủ…
Dường như vận mệnh đã định trước rằng, trận chiến tranh giành khí vận quốc gia này sẽ vô cùng chấn động.
Khó có thể hình dung ra tâm trạng hiện tại của hai vị Kim Đan và đám huyền giáp vệ Ô Trì Quốc!
Đối với bọn họ, cảnh tượng trước mặt thật sự đã đem lại ảnh hưởng quá lớn, càng khiến cảm xúc trong lòng bọn họ dao động!
Ngay cả quốc chủ của Ô Trì Quốc, lúc nhìn thấy cảnh tượng này, ông ta cũng hơi giật mình, phản ứng trở nên chậm chạp.
Nhưng cũng vào lúc này, bên trong ngọc liễn ở dưới chân núi, Lữ phi nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng.
Sắc mặt của quốc chủ Ô Trì Quốc trở nên hung ác, ánh sáng vàng trên người vô cùng mãnh liệt, bảo ấn vẫn tiếp tục đánh xuống bên dưới. Sức mạnh tới từ bóng dáng của Hoàng Hậu yếu hơn bảo ấn kia rất nhiều, chỉ chống đỡ được một chút, bảo ấn không hoàn chỉnh kia đã xuyên qua thân thể của bà, đánh xuống Định Đỉnh Sơn.
Nhưng cho dù thế nào sức mạnh của bảo ấn cũng đã tiêu tán đi rất nhiều. Lúc nó đánh xuống Định Đỉnh Sơn, chỉ thấy bụi mù bay tứ tung, vọt tới tận phía chân trời, trận quang bị tàn phá gào thét không ngừng, giống như một chiếc túi rách nát, rất nhiều đá ở trên núi không ngừng lăn xuống bên dưới, nhìn qua vô cùng hỗn độn, thê lương. Chẳng qua không một ai nghĩ tới, chính tại giờ phút này, giữa đám bụi mù, chợt có một tia sét đánh thẳng lên trời.
Đám người đứng xung quanh Định Đỉnh Sơn đều trông thấy giữa không trung xuất hiện một vầng sáng.
Thứ đó thế nhưng là một con cá cả người lập lòe lôi quang, nó chậm rãi bơi qua bơi lại ở giữa hư không…
Chẳng qua con Lôi Ngư này vừa xuất hiện, nó bèn lượn vòng bốn phía, thanh trừ sức mạnh còn sót lại của bảo ấn, bảo vệ Định Đỉnh Sơn.
Nếu không đừng nói là đại trận ở trên núi, ngay cả Định Đỉnh Sơn ít nhất cũng sẽ sụp mất một nửa!
“Đó là… Lôi Linh?”
Những người còn lại của Ô Trì Quốc đều chìm trong sự mê mang.
Có điều hai đại Kim Đan kia rất nhanh đã chú ý tới sự bất phàm của Lôi Linh, thậm chí trong lòng bọn họ còn nhớ lại một vài chuyện cũ.
Ở trên thế gian này, về việc tu hành và tìm hiểu sức mạnh của lôi đạo, phải nói là cực kỳ đa dạng, nhiều vô số kể.
Nhưng mỗi một đạo truyền thừa lại có những đặc điểm riêng.
Ô Trì Quốc có tài nguyên lôi đạo, nhưng lại không có truyền thừa lôi đạo, đây quả thực là một việc vô cùng kỳ lạ. Nhưng hoàng tộc Ô Trì Quốc cũng không phải không hề nỗ lực, tổ tiên của hoàng tộc Ô Trì Quốc đã từng có người theo đuổi loại truyền thừa này, không những thế còn thành công. Nhưng đến cuối cùng, cũng không biết lý do vì sao, đạo truyền thừa kia lại không được lưu truyền cho tới hiện tại, và vị lão tổ ấy cũng đi ẩn cư!
Cũng bởi vì chuyện này, mối quan hệ giữa vị lão tổ ấy và hoàng tộc Ô Trì Quốc cũng trở nên không mấy vui vẻ.
Hiện giờ thế hệ trẻ của tộc nhân Ô Trì Quốc gần như đã quên mất vị lão tổ kia, nhưng hai vị Kim Đan này lại không hề xa lạ gì.
Hiện tại bọn họ vừa nhìn thấy Lôi Ngư xuất hiện, thấp thoáng cảm thấy nó thế nhưng có hơi giống thần thông của vị lão tổ đã ẩn cư của Ô Trì Quốc!
Điều này khiến cho bọn họ vô cùng cả kinh, trong lòng đã có chút rối loạn!
…
…
“Chẳng lẽ hắn … Đang tu luyện thần thông?”
Mà cùng lúc đó, bên trong ngọc liễn dưới chân núi Định Đỉnh Sơn, vị quý nhân kia cũng nhìn thấy con Lôi Linh này, sắc mặt của ả hơi biến đổi, thậm chí còn có chút hâm mộ. Dựa vào ánh mắt của Lữ phi, tất nhiên có thể nhìn ra được sự lợi hại của con Lôi Linh này, ả cũng mơ hồ đoán ra được một vài chuyện, bao gồm lý do vì sao tên trận sư kia nhất định phải ôm Thất Bảo Lôi Thụ trốn ở bên trong đại trận, và hắn muốn lợi dụng Lôi Thụ này để làm gì!
“Ngươi và ta đều muốn chạy trên con đường này, không nghĩ tới ngươi vậy mà còn nhanh hơn ta một bước…”
Mà tại thời điểm nghĩ rõ ràng thấu đáo vấn đề này, sắc mặt của ả cũng dần dần trở nên khó coi đến cực điểm, thậm chí là càng nghĩ càng giận, có chút nghiến răng nghiến lợi: “Vừa làm rối tung chuyện của ta, lại vừa không làm cản trở tiến độ tu luyện của bản thân, làm sao có thể để ngươi chiếm hết chỗ hời ở trong thiên hạ này được chứ?”
Oán hận nghĩ tới đây, Lữ phi một lần nữa lau đi một chút đỏ sẫm nơi khóe miệng, bôi lên giữa trán.
…
…
Mà vào lúc này, quốc chủ của Ô Trì Quốc đang đứng ở giữa không trung cũng hơi ngẩn người, ông ta khẽ chau mày. Tất nhiên quốc chủ của Ô Trì Quốc cũng nhìn ra được con Lôi Ngư kia có chút tương tự với truyền thừa mà thúc phụ của ông ta phải trải qua trăm cay nghìn đắng mới cầu tới được, thậm chí chúng còn là nhất mạch.
Đồng thời quốc chủ của Ô Trì Quốc cũng đoán ra được tên trận sư này ắt hẳn có chút nhân quả với hoàng tộc của Ô Trì Quốc, cộng thêm việc khí vận của Ô Trì Quốc với bóng dáng của Hoàng Hậu hiện thân đỡ lấy bảo ấn của ông ta, điều này cũng khiến trái tim của ông ta chấn động, cảm giác áy náy không ngừng dâng trào ở trong lòng. Vì thế quốc chủ của Ô Trì Quốc chỉ yên lặng đứng ở giữa không trung hồi lâu.
Chẳng qua tại thời điểm người ở trong ngọc liễn bôi son lên giữa trán, trong lòng ông ta đột nhiên lại cảm thấy bực bội, ánh mắt trở nên có chút lạnh lùng.