Chương 547: Một hồi đánh cược (2)
Nhưng lão già đối mặt với quốc chủ Ô Trì Quốc thì lại không quá để ý, bởi vì bản thân lão già này chính là người đứng đầu tứ đại phiên trấn của Ô Trì Quốc. Nếu dựa theo quy của của tiên môn bình thường, quốc chủ Ô Trì Quốc là tông chủ tiên môn, còn lão già mặc cổ bào thì có thể coi là đại trưởng lão. Sở dĩ lão có thể nói ra những lời này, đương nhiên cũng đại biểu ý kiến của phần đông người Ô Trì Quốc!
Ý kiến này đương nhiên rất rõ ràng!
Trong Ô Trì Quốc, cho dù là ai cũng không có cách nào xác định vị quốc chủ Ô Trì Quốc này có bị yêu pháp mê hoặc hay không.
Nhưng có một điểm bọn họ chắc chắn!
Đó chính là điều trong thánh chỉ của tiểu hoàng tử: "Thanh quân trắc, giết yêu phi!"
"Các ngươi, muốn ép ta chém ái phi?"
Mà vào lúc này, quốc chủ Ô Trì Quốc thấy mọi người không nói lời nào, trên mặt đã hiện lên vẻ tức giận.
Ánh mắt ông ta chậm rãi quét về phía lão già mặc cổ bào kia, sau đó lại nhìn về phía hai vị Kim Đan bên cạnh mình.
"Các ngươi... Muốn ép ta chém ái phi?"
Ông ta lại hỏi một lần nữa, trong giọng nói dường như ẩn chứa một ngọn núi lửa sắp bộc phát.
Nhưng vào lúc này, vị lão già mặc cổ bào và hai vị Kim Đan khác đều giữ vững trầm mặc.
Rất rõ ràng, đây chính là thái độ của bọn họ!
"Thật sự là không thú vị..."
Cùng vào lúc này, trong ngọc liễn dưới chân núi, người đẹp vẫn nghe bên này nói chuyện dần dần thay đổi sắc mặt.
"Làm gì phải phiền toái như vậy chứ?"
Nàng nhẹ nhàng nâng ngón tay có sơn màu đỏ sẫm kia lên, nhấn vào ấn đường của mình, sau đó nhẹ nhàng thở dài nói: "Bệ hạ, chẳng lẽ những thần tử này, ai ai cũng có thể ép người được sao?"
"Ha ha, đúng, các ngươi cho mình là cái gì vậy, dám tới ép ta?"
Lúc này, tên không Định Đỉnh Sơn, quốc chủ Ô Trì Quốc kia càng nghĩ càng giận, trên mặt tràn đầy vẻ bực tức đột nhiên quát khẽ: "Ngô là quốc chủ Ô Trì Quốc, kế thừa quốc vận, chấp chưởng thiên hạ, đám thần tử dưới trướng các ngươi cư nhiên cũng dám tới ép ta?"
"Bệ hạ bớt giận..."
Vài vị Kim Đan trước mặt quốc chủ Ô Trì Quốc đồng thời cả kinh, thấp giọng nhắc nhở.
"Trẫm là vua một nước, các ngươi lại muốn ép trẫm giết nữ nhân của mình?"
Cơn tức của quốc chủ Ô Trì Quốc càng ngày càng thịnh: "Nếu ngay cả một nữ nhân cũng không bảo vệ nổi, thì hoàng đế như trẫm làm được gì?"
Ánh mắt lão già mặc cổ bào đã trở nên phức tạp, trầm giọng nói: "Bệ hạ, ngài..."
"Lão già kia, ngươi dám phản ta?"
Quốc chủ Ô Trì Quốc đột nhiên rít gào một tiếng, song chưởng rung lên, pháp lực gào thét, năm ngón tay mở rộng túm về phía lão già.
"Bệ hạ, đắc tội..."
Mà thấy tình cảnh này, lão già mặc cổ bào kia hoảng sợ, phất tay áo một cái, toàn thân giống như biến thành một mảnh mây đỏ, vội vàng lui về phía sau. Nhưng quốc chủ Ô Trì Quốc ra tay trong cơn giận dữ, thực lực tăng mạnh đáng sợ, một tay một trảo hiện lên một long ảnh màu vàng, lay động lao về phía trước.
Lão già mặc cổ bào đương nhiên không kịp tránh đi, chỉ có thể tập hợp một thân pháp lực, đón đỡ một đòn này.
"Phốc..."
Sắc mặt lão già mặc cổ bào biến hóa, một ngụm máu tươi dâng lên, nhưng ánh mắt lão vào lúc này lại trở nên kiên định hơn bao giờ hết.
"Bệ hạ, quả nhiên đã điên rồi..."
Lão cưỡng chế khí huyết dâng trào trong cơ thể, lập tức vung tay áo lên.
Ầm ầm!
Đạo thánh chỉ trong không trung lại chợt lóe kim quang, một hàng chữ lớn xuất hiện trong hư không.
"Thái thượng hoàng đã mắc tâm bệnh, nếu không chém yêu phi kia thì tạm giam lỏng, từ từ điều trị..."
Thấy được mấy chữ to này, ngay cả hai vị Kim Đan một già một trả kia cũng thay đổi sắc mặt.
Bọn họ biết, thánh chỉ này là để cho bọn họ xem.
Điện hạ, hoặc nói là quốc chủ mới của Ô Trì Quốc đang ép hai người bọn họ đưa ra lựa chọn!
Trong đầu bọn họ hiện lên cảnh, quốc chủ Ô Trì Quốc hiện tại không tiếc tổn hại quốc vận cũng muốn phá vỡ đại trận, cùng cảnh tưởng tàn linh của hoàng hậu hiện ra trên núi, tay nâng ấn quốc bảo. Một chút do dự còn sót lại trong lòng bọn họ rốt cuộc biến mất, đồng thời lựa chọn ra tay!
Rầm! Rầm! Rầm!
Một trận ác chiến giữa bốn vị Kim Đan nổ ra, cứ như vậy đánh nhau trên không Định Đỉnh Sơn.
Không ngờ, thực lực của vị quốc chủ Ô Trì Quốc này lại khủng bố như vậy, lấy một địch ba mà không rơi vào thế hạ phong. Mà ba vị Kim Đan kia cũng dốc hết toàn lực, lại chỉ có thể kéo chiến trường này về phía hư không cách đó không xa, tránh cho trận ác chiến này lan tới Huyền Giáp Vệ mà thôi!
Nhưng nếu muốn bắt được vị quốc chủ Ô Trì Quốc này, thì lại hoàn toàn không được!
"Hừ!"
Thấy tình cảnh như vậy, người trong ngọc liễn rốt cuộc không kiềm chế được nữa. Rõ ràng là thế cục tốt, rõ ràng bản thân đã sắp lấy được quốc bảo của Ô Trì Quốc này, rõ ràng là dưới sự nỗ lực tiếp cận trong hai năm của ả vị quốc chủ Ô Trì Quốc kia cũng đã dần dần buông xuống chấp niệm, đồng ý đưa thất bảo lôi thụ cho ả. Nhưng ai có thể ngờ được, một khắc cuối cùng này lại xảy ra chuyện như vậy!
Thời gian bảy ngày này, mỗi khi ả cảm thấy thất bảo lôi thụ ở trước mặt, bản thân chỉ cần duỗi tay ra là có thể lấy được, thế nhưng lại không thể lấy được!
Việc đã tới nước này, ả sao có thể không hiểu rõ, đây là một ván cược mà người trên đỉnh núi kia đặt ra với ả.
Bản thân luôn luôn cược có thể lấy được thất bảo lôi thụ kia trong mấy ngày này.
Nhưng trận sư kia cũng cược, ả không lấy được...
Nhìn lại cục diện, hình như là ả từ thượng phong rơi xuống hạ phong?
Người trong ngọc liễn nhẹ nhàng thở dài một hơi, cũng may, tất cả còn chưa kết thúc...
"Nương nương, ngài..."
Âm thị bên cạnh ngọc liễn nghe được tiếng thở dài này vội vàng lại gần, nhỏ giọng hỏi ý.
Nhưng lời nói còn chưa dứt, thì bỗng nhiên nghe được một tiếng vang thật lớn, ngọc liễn này đã nổ tung ra, sau đó chỉ thấy một bóng dáng màu xanh, dẫn động sát khí vô biên, giống như một tia chớp vọt về phía Định Đỉnh Sơn, dọc đường bay tới bên người thủ lĩnh Huyền Giáp Vệ kia, thì bóng dáng đó rút bội kiếm bên hông hắn xuống, sau đó một kiếm như tuyết, theo xu thế bay tới của bóng dáng đó vọt thẳng tới đỉnh núi.
"Rầm..."
Tàn trận trên đỉnh núi này dưới một kiếm kia, lập tức bị chia năm xẻ bảy.
Người trong ngọc liễn và trận sư trong trận kia cũng trong chớp mắt này, đồng thời nhìn thấy bộ dáng đối phương.
"... Lại là ngươi?"
"... Quả nhiên là ngươi!"