Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 549 - Chương 549: Ma Ngẫu Truyền Thừa (2)

Chương 549: Ma ngẫu truyền thừa (2)
Nhưng đám đại thần này lại mặc yêu phi tùy ý gây họa, không một ai dám nhúng tay can thiệp, điều này nói rõ một điểm, bọn họ không cảm thấy quốc chủ Ô Trì Quốc bị người dùng yêu pháp khống chế, hoặc có thể nói là, bọn họ không hề phát hiện quốc chủ của mình có dấu hiệu nào cho thấy đang bị người khác khống chế, giống như trước đây Phương Nguyên nghe tiểu hoàng tử kể chuyện trong cung, hắn cũng không quá tin lời y, chỉ cho rằng có lẽ đây là mấy trò tranh sủng thường thấy trong hậu cung mà thôi.

“Cho nên ta mới nói phải cảm tạ ngươi đó...”

Lữ Tâm Dao nhìn vẻ mặt Phương Nguyên, có vẻ ả càng thêm đắc ý hơn. Ả nhẹ giọng cười nói: “Không tiếp thụ truyền thừa của tiên ngẫu, ngươi căn bản không thể biết được đó là một thế giới ra sao, đó chính là sức mạnh của tiên đạo, là thứ còn cao hơn cả thuật pháp, thậm chí còn cao hơn cả thần thông...”

Nói đến đó, ả ha ha cười lớn: “Đừng tưởng rằng ta đã dùng yêu pháp khống chế bọn họ, bất kể là vị Tiểu Viên sư huynh trước đây hay vị hoàng đế bệ hạ bây giờ, bọn họ làm như vậy đều vì chính bọn họ cũng nghĩ như vậy, hoặc cho là như vậy, đây vốn chính là ý nghĩ nảy sinh trong lòng bọn họ, vậy thì sao có thể có dấu vết bị người khác khống chế được, sao có thể bị người ta nhìn ra?”

Sắc mặt Phương Nguyên dần dần lạnh xuống, hắn thậm chí bắt đầu cảm thấy quả là đáng sợ.

Một người bị khống chế, lại hoàn toàn không hề có dấu vết gì, thậm chí, chính bản thân cũng không biết được...

Bọn họ làm bao chuyện do người khác điều khiển, lại cứ cho rằng đó là ý nghĩ của chính mình, còn tìm ra những lí do cho hành vi của mình.

Đây là loại thủ đoạn gì chứ?

“Trước đây, ngươi thật sự không nên bỏ qua truyền thừa này...”

Lữ Tâm Dao hưng phấn nói tiếp, dường như trong ba năm này, ả ta vẫn luôn cảm thấy may mắn và vui vẻ nhưng lại không tìm được ai để cùng chia sẻ niềm vui này, nghẹn ở trong lòng khó chịu muốn chết, hôm nay gặp được Phương Nguyên, rốt cuộc cũng tìm được người để nói ra: “Đó là một loại sức mạnh chí cao vô thượng, ta nay chỉ mới tìm hiểu được chút ít râu ria bên ngoài mà đã có thể cảm nhận được loại sức mạnh như nắm hết thảy trong tay này, dù đối thủ của ta là tu sĩ Kim Đan, Nguyên Anh, ... À, Nguyên Anh thì ta chưa thử, sau này có dịp sẽ thử xem sao... Tóm lại, bọn họ trong mắt ta, tất cả đều chỉ là những thứ công cụ mà thôi...”

“Kẻ bị khống chế sẽ vĩnh viễn không biết mình đã bị khống chế sao?”

Phương Nguyên nhìn Lữ Tâm Dao, sắc mặt càng ngày càng trở nên phức tạp.

Vừa nói chuyện, đầu óc hắn vừa lóe lên giấc mộng mình từng trải qua lúc còn ở hồ Ma Tức, nghĩ đến các loại quỷ dị trong giấc mộng kia, sắc mặt hắn càng thêm lạnh lẽo: “Nhưng ngươi làm sao có thể biết, những ý tưởng của ngươi bây giờ chính là của ngươi?”

“Ngươi... Lảm nhảm nhiều quá rồi đó.”

Lữ Tâm Dao nghe hắn nói vậy, sắc mặt đột nhiên lạnh buốt, hệt như vừa bị chọc trúng chỗ cấm kị.

Ả ta không muốn tiếp tục đề tài này, ánh mắt biến đổi, hạ giọng nói: “Đưa Thất Bảo Lôi Thụ ra đây.”

Phương Nguyên nhìn Thất Bảo Lôi thụ bên cạnh mình, vừa rồi khi mình luyện hóa thủy mạch chi linh thì đã rút ra một lực lôi điện rất lớn từ lôi thụ này, nhưng kì diệu làm sao, một cái cây nhỏ bé như vậy, mất đi lượng lớn lôi điện đến thế mà hiện vẫn lóng lánh lôi quang, lực lượng ẩn chứa bên trong dường như chưa giảm bao nhiêu, điều này cho thấy nó thực sự cực kì thần dị phi phàm. Hắn ngẩng đầu nhìn Lữ Tâm Dao, sắc mặt ả có vẻ đã giận tái đi rồi. Phương Nguyên chậm rãi lắc đầu, nói: “Cái cây này, ngươi không lấy được.”

Một tia tàn khốc thoáng lóe lên trên gương mặt Lữ Tâm Dao, ả khẽ nói: “Ngươi có biết, vì buội cây Thất Bảo Lôi thụ này, ta đã bố trí sắp đặt mọi chuyện bao lâu không? Ngươi có biết, ta hao hết tâm cơ, liều lĩnh làm một việc hung hiểm cực kì như thực hiện khống chế đầu óc một vị tu sĩ Kim Đan, đều là vì ngươi không?”

“Ta ư?”

Phương Nguyên lập tức ngẩn người, sau đó lắc đầu nói: “Việc này thì có liên quan gì đến ta!”

“Hừ!”

Lữ Tâm Dao cười lạnh, nói: “Khi còn ở trong hồ Ma Tức, ta đã định lấy huyết nhục của tất cả các ngươi để hiến tế, vậy thì có thể lập tức kết thành Huyết Đan, nhưng cuối cùng ngươi lại làm hỏng kế hoạch của ta, không chỉ giết chết Viên Nhai mà còn hủy hoại tiên ngẫu độ kiếp, đồng thời cũng làm hại căn cơ của ta không được ổn định, không thể không sớm ngày xuất thế, rơi vào đường cùng, ta đành mạo hiểm trà trộn vào Ô Trì Quốc, tìm kiếm Thất Bảo Lôi thụ của bọn họ để bổ túc căn cơ.”

“Mà hôm nay, đại sự của ta sắp thành, chỉ thiếu một chút, ngươi lại định tới quấy nhiễu ta?”

Phương Nguyên trầm mặc một lát, nói: “Ta không biết kế hoạch của ngươi là gì, nhưng Thất Bảo Lôi thụ này, ta tuyệt sẽ không để nó rơi vào tay ngươi.”

Lữ Tâm Dao lạnh lẽo nở nụ cười, ma ý toàn thân đều kích động lên: “Ngươi cứ thích xen vào việc của người khác đến thế ư?”

“Vốn ta cũng không muốn dính vào.”

Phương Nguyên thành thật trả lời ả: “Nhưng sự kiện kia, ngươi làm vậy là quá đáng rồi.”

Lữ Tâm Dao tất nhiên cũng biết hắn đang nói tới chuyện gì, nghe thế chỉ cười nhạt một tiếng: “Vào thời điểm mấu chốt, dĩ nhiên cũng phải dùng đến những thủ đoạn bất thường chút, nữ nhân kia cũng nên đi chết đi rồi, năm lần bảy lượt đến gây chuyện ta còn chưa nói, lại dám đánh nát đạo chấp niệm cuối cùng mà ta khó khăn lắm mới cấy vào nội tâm lão hoàng đế già kia, lão đã đồng ý vào hoàng lăng lấy Thất Bảo Lôi thụ cho ra rồi, ả còn dám xúi giục con trai mình đi trộm lôi thụ, suýt thì làm ta thành công cốc, ngươi cũng là một người chỉ một lòng muốn tu hành, ngươi nghĩ xem, vào lúc này ta dùng chút thủ đoạn liệu có quá đáng lắm không?”

“Một lòng tu hành không có gì sai, nhưng chẳng lẽ vì thế mà cái gì cũng không thèm để tâm?”

Phương Nguyên nghe ả biện hộ như vậy, sắc mặt đã hoàn toàn lạnh xuống, đáy mắt tràn ngập giận dữ.

“Tu hành, chính là để cầu được tự tại, tự tại, chính là vạn sự vạn vật, đều không để trong lòng.”

Lữ Tâm Dao nhẹ nhàng cười cười, nhìn về buội cây Thất Bảo Lôi thụ kia, nói tiếp: “Không cần lảm nhảm mấy lời thừa thãi nữa, kì thực hai chúng ta vốn không thù không oán, nói đến cùng còn đều là đồng môn từ Tiên Tử Đường đi ra, cần gì cứ phải đối địch với nhau? Hiện tại Thất Bảo Lôi thụ này ngươi cũng đã dùng qua, chi bằng giao lại cho ta, coi như ta nợ ngươi một món, ngươi thấy thế nào?”

Khi ả đang nói, có một luồng ma khí quỉ dị âm u bay về phía Thất Bảo Lôi thụ.

“Quả thực chúng ta không thù không oán, còn từng cùng trường, nhưng xem ra đúng là vẫn không cùng một đường.”

Lúc này Phương Nguyên lại khoát tay, nắm Thất Bảo Lôi thụ trong tay mình.

Ánh mắt Lữ Tâm Dao lập tức ngưng đọng lại, cơn giận dữ từ từ dâng lên, ả hỏi khẽ: “Vì sao?”

Phương Nguyên trầm mặc một chốc mới đáp: “Nếu dùng một câu châm ngôn để nói, thì chính là... Chính tà không thể đứng chung?”
Bình Luận (0)
Comment