Chương 556: Liều mạng bảo vệ đất nước (1)
Nghĩ lại lúc đầu tiểu hoàng tử bị ép đến nước không còn chỗ nào để đi, định ôm theo Thất Bảo Lôi Thụ chạy ra khỏi Ô Trì Quốc, đến khi hoàng hậu bị ép chết, luyện thành quỷ vật đến tìm y, rồi tấm da người kia xúc động quỳ gối trước Phương Nguyên, hắn cam tâm mạo hiểu thủ trên Định Đỉnh Sơn bảy ngày, để tiểu hoàng tử âm thầm quay về cung đoạt vị, sau đó ban chiếu Thanh Quân Trắc chém yêu phi, được các thế lực trên dưới Ô Trì Quốc ủng hộ, nhất trí tán đồng thái độ của tiểu hoàng tử, gần như đồng thời ra mặt ép vua cũ phải đưa ra lựa chọn, rốt cuộc khiến Lữ Tâm Dao và quốc chủ Ô Trì Quốc phải bỏ của chạy lấy người...
Những minh thương ám tiễn, đọ sức khắp nơi trong quá trình đó thực sự là vô cùng phức tạp. Lúc ấy Phương Nguyên cứ thế tiến hành một mạch, chẳng cảm thấy gì, bây giờ ngẫm lại mới thấy thật sự quá mạo hiểm, bất cứ khâu nào xảy ra sai sót, hậu quả đều không thể tưởng tượng nổi!
Dù sao, trong cục diện lúc ấy, cho dù là tiểu hoàng tử nhận được sự ban phúc của tổ tiên, nhưng nếu không vì cái chết của hoàng hậu đã làm dấy lên lòng căm phẫn của thế lực khắp nơi trên dưới Ô Trì Quốc, khiến họ tán đồng lệnh Thanh Quân Trắc chém yêu phi của tiểu hoàng tử, ép lão quốc chủ nhất định phải chém chết Lữ Tâm Dao mới chứng minh mình bị không bị mê hoặc, thì chỉ dựa vào thực lực và uy danh của lão quốc chủ, ông ta đánh ngược trở về, trực tiếp bắt tiểu hoàng tử cũng chẳng phải việc gì khó!
Cũng chính vì vậy mà Phương Nguyên mới phát hiện ra quá trình này thực sự rất thuận lợi.
Thậm chí có thể nói là có chút may mắn!
Nhưng cảm giác này cũng chỉ chợt lóe lên trong lòng hắn mà thôi, chứ không truy đến cùng.
Có lẽ chỉ vì lúc đó Lữ Tâm Dao đã làm việc quá đáng, khiến các thế lực của Ô Trì Quốc đều phản lại?
Nàng ta khống chế lão quốc chủ Ô Trì Quốc, dựa vào uy danh và tu vi của ông ta để làm mưa làm gió trong Ô Trì Quốc, làm gì cũng trót lọt, nhưng vì quá thuận lợi cho nên đã khiến nàng ta nhất thời không biết nặng nhẹ, cuối cùng thành ra lại làm quá...
Dù sao hoàng hậu của Ô Trì Quốc cũng là mẫu nghi thiên hạ của một nước, địa vị há có thể coi thường?
Ngươi ép chết người ta thì thôi, lại còn luyện thành quỷ vật, thủ đoạn tàn nhẫn đến mức ấy, làm sao mà không kích động lòng làm phản của các quan lại?
"Tiên sinh, ta đã phái rất nhiều người đi tìm tung tích của phụ hoàng và yêu phi, nhưng không tìm thấy họ. Mấy ngày trước có trấn thủ biên cương nói từng có một vị Kim Đan dẫn theo một người xông ra ngoài, đại trận thủ biên cương không ngăn được họ, hẳn là phụ hoàng và yêu phi kia...
Tiểu hoàng tử ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt, nói với Phương Nguyên.
Không thể tự tay báo thù cho mẫu hậu, tâm trạng tiểu hoàng tử đương nhiên là có chút mất mát.
"Kết quả như hiện giờ đã là tốt lắm rồi. Mẫu hậu ngươi chắc hẳn cũng rất vui mừng, báo được thù hay không chỉ là thứ yếu!"
Phương Nguyên thấp giọng khuyên nhủ, kéo tiểu hoàng tử lên.
Với góc độ là người ngoài đứng nhìn vào, Phương Nguyên cảm thấy đây là kết quả tốt nhất rồi.
Lúc đầu Lữ Tâm Dao hô mưa gọi gió, một tay che trời, vậy mà tiểu hoàng tử có thể lên ngôi thành công, xoay chuyển vận mệnh quốc gia, khiến yêu phi phải từ bỏ việc có được Thất Bảo Lôi Thụ, cùng những gì đã bỏ ra trong hai năm qua ở Ô Trì Quốc để chạy trốn, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?
Dù sao tiểu hoàng tử và hoàng hậu lúc đó cũng đã chuẩn bị đối mặt với việc đất nước bị diệt rồi!
"Nhưng ngươi đã lên ngôi hoàng đế, thì cũng phải chuyên tâm một chút, vị trí này không dễ ngồi đâu!"
"Không dễ chút nào!"
Tiểu hoàng tử lau nước mắt nói: "Đám lão già đó ai nấy đều gian xảo, trong lòng đều có chủ ý của riêng mình, cũng may ta cầm ấn Ô Trì Quốc, kìm hãm được bọn họ. Nói cách khác, chỉ sợ ngôi vị hoàng đế này của ta không thể ngồi yên được..."
Phương Nguyên lại không lo lắng về việc đó, lấy nước lập đạo, vốn không giống với tiên môn lập đạo.
Tiên môn lập đạo, việc kìm hãm đám trưởng lão, chấp sự dễ dàng hơn rất nhiều. Mọi người phần nhiều là vì quan điểm và truyền thừa, mà tụ tập lại với nhau. Còn dùng nước lập đạo, thì phần nhiều lại vì lợi ích và danh phận, cũng phải chú ý tôn ti khác biệt, trên dưới có thứ tự. Như ở trong tiên môn, tu vi của tiểu hoàng tử, không thể trở thành người đứng đầu đại tiên môn được, cho dù làm cũng không có ai phục y.
Nhưng ở Ô Trì Quốc, y có danh phận ấy, có thể đường đường chính chính đăng cơ.
Nếu có người nào không phục hắn, thì chỉ là do lòng dạ hẹp hòi, muốn mưu cầu chút lợi ích, chứ không thể nào động được đến căn cơ của y.
"Nhưng tiên sinh ngài yên tâm, dù có khó khăn đến đâu, ta cũng nhất định sẽ giữ vững ngôi vị này!"