Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 600 - Chương 600: Thật Không Lọt Mắt (1)

Chương 600: Thật Không Lọt Mắt (1)
- Lão tổ, nhưng hắn bắt Sương Nhi, chúng ta phải mau chóng đuổi tới, miễn cho sự tình phát triển vượt qua kiểm soát!

Kim gia Thất tổ hơi lo lắng, không nhịn được nhắc nhở.

- Bọn nó chạy về phía Thú Uyển, không cần sốt ruột!

Kim lão thái quân không để ý, chỉ hơi thiếu kiên nhẫn khoát tay áo, sau đó ánh mắt quét về phía mấy người xung quanh, lạnh lùng nói:

- Hài tử kia tính tình cẩn trọng, không giống như người bốc đồng, các ngươi nói đi, nha đầu Sương Nhi kia đến tột cùng làm cái gì mới chọc giận hắn?

Đám thiếu gia tiểu thư kia, bao gồm Thôi Vân Hải ở bên trong, đều không ai nghĩ tới Kim lão thái quân sẽ hỏi như vậy.

Ở trước mặt vị lão thái thái này, cũng không ai dám nói dối, nhưng tựa hồ không tiện bán đứng Sương Nhi tiểu thư...

Kim Hàn Tuyết mở miệng nói:

- Con nghe người ta nói, là Sương Nhi lừa gạt hạ nhân của hắn đi vào Thú Uyển, bởi vậy đến đây ngăn cản, nhưng không nghĩ tới đã chậm một bước, khi đó hắn đã xung đột với Sương Nhi, ta muốn ngăn cản, nhưng không ngăn được...

Lão thái quân cười gằn nói:

- Quả nhiên!

Nói xong nhìn về phía Kim Hàn Tuyết, sau đó chân đạp tường vân, bay nhanh về phía Thú Uyển:

- Tới xem thử đi!

Lại nói Phương Nguyên, một đường xách cổ Sương Nhi, vội vàng chạy về phía Thú Uyển, trên đường cũng gặp phải không ít chấp sự và thị vệ ở trong bóng tối, vẻ mặt bọn hắn đều hơi kinh ngạc, nhưng bởi vì Kim lão thái quân đã hạ lệnh, tất cả hạ nhân phải coi Phương Nguyên như tiểu chủ, bởi vậy nhìn thấy vẻ mặt của Phương Nguyên và Sương Nhi tiểu thư, còn cho rằng bọn họ đùa giỡn, không biết có nên tiến lên ngăn cản hay không.

Sương Nhi tiểu thư bị Phương Nguyên áp chế, nói cũng không nói được, thì tự nhiên không cách nào cầu cứu.

Trong lúc đó ngược lại cũng có mấy người tới hỏi, nhưng Phương Nguyên không chút nghĩ ngợi, liền trực phất bay.

Bằng thực lực của bọn họ, nếu Kim gia không điều đại đội nhân mã đến vây quét, hoặc lão tổ ra tay, thì thật không ai có thể ngăn được hắn.

Một đường đi nhanh, cuối cùng cũng đến trước Thú Uyển.

Đó là một mảnh thâm sơn bị trận pháp bao phủ, vừa đến gần nơi này, liền có thể cảm ứng được bên trong có vô số khí tức khủng bố, ngẩng đầu nhìn qua, sơn vực to lớn bị tầng tầng yêu khí bao phủ, có thể thấy được Yêu thú bên trong mạnh mẽ như thế nào, vừa nghĩ tới Quan Ngạo lại đang ở trong đó, trong lòng Phương Nguyên vô cùng tức giận, trực tiếp lao về phía Thú Uyển.

Sương Nhi kinh hãi, trong lòng quyết định chủ ý, nếu như hắn muốn ta phá cấm chế, ta nhất định không thể đáp ứng, nếu không vạn nhất bị Yêu thú vây quanh, ta chẳng phải sẽ chết rất thảm?

Nhưng ý nghĩ kia còn chưa lóe qua, chỉ thấy Phương Nguyên không nói một lời, trực tiếp bấm chỉ tay suy tính cấm chế.

Sương Nhi kinh hãi nhìn hắn:

- Hắn muốn tự mình phá trận?

Nghe được tiếng thú gào rú trong Thú Uyển, trái tim nàng không nhịn được run rẩy, trong lòng chỉ không ngừng cầu nguyện, mong mấy vị thúc tổ nhanh tới cứu mình, chờ bọn hắn đến, nhất định sẽ để người này đẹp mắt...

Bất quá ý nghĩ còn chưa tắt, đã cả kinh đến hồn vía lên mây.

Lúc này sau khi Phương Nguyên thôi diễn, lại trực tiếp tiến lên, đưa tay xé rách một mảnh trận quang.

- Thật phá trận rồi?

Sương Nhi quả thực không cách nào tin nổi.

Trước đây Phương Nguyên lấy một cấm chế làm khó Thôi Vân Hải, khi đó Sương Nhi còn không cảm thấy có gì giật mình, bởi vì nàng biết, Thôi Vân Hải còn chưa lấy được xưng hào Đại Trận Sư, nàng tìm hắn đòi hỏi cấm trận, cũng chỉ vì nó chơi vui, thật đến khi tiến vào bí cảnh, thì sẽ đi mua cấm trận do Đại Trận Sư lợi hại hơn luyện chế.

Thẳng đến lúc này, tận mắt chứng kiến Phương Nguyên phá tan cấm chế của Thú Uyển, mới cảm thấy giật mình.

Trong lòng cũng bắt đầu hối hận, lẽ nào hắn cho mình cấm trận thật rất lợi hại sao?

Vậy thì mình không nên cho nha hoàn, giữ lại dùng sẽ tốt hơn...

Bất quá những ý niệm này cũng chỉ thoáng qua, liền nghĩ đến sự tình đáng sợ khác, nàng liều mạng giãy dụa, cấm chế đã bị phá, nàng thật lo lắng Phương Nguyên nhìn thấy người hầu chết thảm, sẽ dưới cơn nóng giận giết mình.

Bất quá làm cho nàng có chút bất ngờ là, sau khi Phương Nguyên phá tan cấm trận, lại trầm mặc không nói.

Vẻ tức giận tựa hồ cũng tiêu tan.

Một lát sau, mới nghe hắn bất đắc dĩ nói:

- Quan Ngạo sư huynh, ngươi là đi săn thú sao?

- Vị tiểu tỷ tỷ kia đưa ta vào, chính là để ta săn thú mà...

Trong Thú Uyển, Quan Ngạo đang ngồi ở trên một đống thi thể Yêu thú, phảng phất như đang buồn bực ngán ngẩm, chờ có người mở cửa cho hắn.

Thi thể Yêu thú dưới thân hắn, ít nhất cũng mười mấy con, chồng chất giống như núi nhỏ, trong đó có cự hổ mắt đỏ như lửa, có tê giác to lớn, còn có ác lang răng nanh sắc bén… từng con từng con chết sưng mặt sưng mũi, mà ở sau lưng hắn vài chục trượng, còn vây quanh một đàn Yêu thú, từng con từng con thảm không thể tả, ánh mắt hung dữ nhìn hắn kêu to, chỉ là đánh chết cũng không dám tới gần một bước.

Hình ảnh này để Phương Nguyên cảm thấy có gì đó không đúng...

Sớm biết Quan Ngạo có bản lĩnh như vậy, vừa nãy mình gấp gáp như vậy làm gì?

Được rồi, thật giống như bản lĩnh của Quan Ngạo cũng không nhỏ, chỉ là bình thường mình không để ý mà thôi?

- Đi ra trước rồi nói sau!

Phương Nguyên bất đắc dĩ thở dài nói.
Bình Luận (0)
Comment