Chương 616: Hắn Quả Nhiên Kinh Sợ (1)
Trong lúc nhất thời, chư vị tu sĩ đều cao giọng hét lớn, quần tình xúc động kịch liệt.
Không thể không nói, bất luận nguyên nhân thực sự khi Kim gia mở ra bí cảnh, chia sẻ với người trong thiên hạ là gì, nhưng bọn họ dù sao cũng đã làm như vậy, ở trong các đại thế lực và tiên môn mà nói, điều này là một chuyện tốt, danh tiếng tốt của Kim gia chính là đến từ đây.
- Thời gian đã tới, cũng không trì hoãn mọi người nữa!
Ba vị Kim Đan nhìn nhau một chút, khách sáo đã nói xong, tự nhiên phải làm chính sự!
Ba người bọn họ đồng thời bay lên, chiếm ba phương vị ở trong hư không, sau đó ngồi xếp bằng xuống, ba người đều lấy ra một mảnh vỡ thanh đồng, bưng ở trong hai tay, mặc niệm chú ngữ, một lát sau liền đồng thời vận chuyển pháp lực, sau đó tế mảnh vỡ thanh đồng đến giữa không trung, ghép lại với nhau!
Ba mảnh vỡ thanh đồng vừa vặn ghép lại thành một hình chữ nhật, tỏa ra tia sáng thăm thẳm.
Sau đó ba vị Kim Đan đồng thời quay đầu nhìn về phía một phương hướng, trầm giọng hét lớn:
- Xin mời lão tổ mở cửa!
Vèo...
Theo tiếng hét này, một đạo linh quang từ đại điện của kim trạch bay tới.
Đạo linh quang kia trong nháy mắt phá không bắn tới, đánh vào trên mảnh vỡ thanh đồng.
Ầm ầm ầm...
Chỉ nháy mắt, trong hư không tuôn ra mây mù.
Mây khói dày đặc từ trong đồ án do ba mảnh vỡ thanh đồng ghép lại tản ra.
Sau đó mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng trong mây mù.
Kia lại là một cánh cửa, cửa màu đồng xanh, cao bằng một người, trên cửa còn có vết rách rõ ràng.
Sau cửa là một thế giới giống như hố đen, không nhìn thấy bất luận đồ vật gì.
Tựa hồ ngay cả tia sáng tiến vào cũng bị khúc xạ.
- Thông Thiên Bí Cảnh, Thông Thiên Bí Cảnh mở ra rồi sao?
Ở xung quanh, vô số người kích động đứng lên, duỗi đầu ra nhìn.
Không biết bao nhiêu người, đều biểu hiện cực kỳ kích động, chỉ là vào lúc này lại phải mạnh mẽ khắc chế.
Bọn họ đang đợi người Kim gia đi vào trước!
Dù sao cũng là bí cảnh của người ta, chút mặt mũi này vẫn phải cho!
Lại nói, vạn nhất bên trong có nguy hiểm gì thì sao?
- Phương hiền chất, đi vào đi!
Kim gia Thất tổ quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, trầm giọng nói.
Lúc này sắc mặt của hắn hơi trắng, tựa hồ ghép mảnh vỡ thanh đồng lại cũng tiêu hao không ít pháp lực.
Bất quá tuy tốc độ tiêu hao pháp lực không chậm, nhưng hắn dù gì cũng là tu sĩ Kim Đan, còn có thể chống đỡ một đoạn thời gian.
- Tuân lệnh!
Phương Nguyên gật đầu đáp ứng, sau đó đứng dậy bay đến giữa không trung, tới trước cửa thanh đồng.
Hai tỷ muội Kim Hàn Tuyết, Kim Hàn Sương, cùng với một đám tu sĩ Trúc Cơ của Kim thị nhất mạch, đều chăm chú theo sau.
- Nhớ kỹ, thời gian cửa mở có hạn, dù lão tổ tự mình ra tay, nhiều nhất cũng chỉ có thể chống đỡ mười mấy ngày, vì lẽ đó sau khi ngươi vào bí cảnh, tốt nhất mau chóng xử lý tất cả sự tình, sau đó đúng lúc đi ra...
Kim lão Tam tổ nghiêm nghị nói với Phương Nguyên.
Phương Nguyên gật đầu nói:
- Vãn bối đã hiểu!
Hắn quay đầu nhìn về phía cửa lớn, hít sâu một hơi, nhanh chóng bước vào trong đó.
Trong nháy mắt này, Sương Nhi tiểu thư cùng với mấy vị tu sĩ Trúc Cơ tu vi thâm hậu ở sau lưng, thừa dịp Phương Nguyên tiến vào cửa lớn, đều lơ đãng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt kia đều có vẻ hơi quái lạ.
Mà cái khuông lớn được che vải xanh kia, càng nhẹ nhàng run rẩy, tựa hồ trong khuông lớn, có món đồ gì đó không kiềm chế nổi vẻ kích động.
Đồng thời, trên ngọn núi cách đó không xa, chư vị thiên kiêu đều phát ra khí cơ, mơ hồ có chiến ý dâng lên.
Chỉ là không người biết rõ, sau khi bước vào cửa đồng, ánh mắt của Phương Nguyên cũng hơi lạnh lẽo.
Đây là dáng vẻ chơi thật của hắn...
Dù hắn không xoay người, nhưng cũng có thể cảm nhận được những ánh mắt phức tạp từ sau lưng truyền đến.
Cái này làm cho trong lòng hắn dâng lên ngạo ý mơ hồ:
- Hi vọng lần này đến mấy cái có bản lĩnh!
Ầm ầm ầm…
Trời đất quay cuồng, ánh sáng tan biến, giống như từ bầu trời rơi xuống nhân gian, lại tựa như thiên địa điên đảo, từ mặt đất té ngã lên trời.
Rất khó hình dung cảm giác khi đó, trong nháy mắt mất tất cả, lại đột nhiên trở về tất cả. Sắc mặt của Phương Nguyên từ mơ hồ cho tới thanh tỉnh, khi phản ứng lại, thình lình phát hiện mình đang ở trên hư không, vội vàng triển khai pháp lực, dưới chân tụ lại đằng vân, nâng hắn ở giữa không trung, sau đó ngăn cản cuồng phong từ xung quanh kéo tới, lung la lung lay, ở giữa không trung xoay một vòng rồi rơi xuống đất.
Qua mấy tức sau, mới cảm thấy chân đạp mặt đất, trong lòng nhẹ nhõm.
Sau đó ngẩng đầu lên, chỉ thấy mình đã ở trong một thiên địa kỳ dị, bầu trời trầm thấp, phảng phất như một cái bát lớn úp ở trên đỉnh đầu, chỉ có thể thoáng thấy được vài viên tàn tinh, lực hút của mặt đất rất lớn, làm cho muốn đằng vân cũng cực kỳ gian nan.
- Nơi này chính là Thông Thiên Bí Cảnh?
Trong lòng Phương Nguyên ngưng lại, điều động pháp lực thăm dò vài lần, cảm thấy không ảnh hưởng khi triển khai thần thông.
- Phù phù...
Lúc này chỉ thấy trên bầu trời bắt đầu có người rớt xuống, kể cả Quan Ngạo cầm con Toan Nghê kia, còn có đệ tử của Kim thị nhất mạch, đều dồn dập rơi xuống, tu vi cao còn tốt chút, có thể phản ứng kịp lúc, khống chế thân hình, nhưng tu vi thấp lại hoảng hồn, trực tiếp trồng cây chuối, chấn động đến mặt đất xung quanh run rẩy...