Chương 727: Đại lão gia sơn thần (2)
Mỗi một loại thần thông, đều có biến hóa độc đáo của mình.
Còn Phương Nguyên chính là muốn sử dụng hết các loại biến hóa này, dung nhập vào giai đoạn thứ hai của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết.
Con đường phía trước dù xa, đường đi cũng chỉ ở dưới chân, Phương Nguyên tâm lớn, đường đi cũng bình ổn.
Biến hóa dung nhập của hắn, không phải là thứ gì khác, chính là tứ đại huyền công ban đầu học được ở Thanh Dương Tông: Tử Khí Lưu Vân Quyết, Âm Dương Ngự Thần Quyết, Tiểu Thanh Mộng Thuật, và một đạo Tam Nguyên Trúc Kiếm Thuật cuối cùng, lấy tinh thâm hóa vào bên trong Nhất Khí Quyết!
Sau đó, chính là một số thần thông pháp thuật tiểu hoàng tử Ô Trì Quốc từng tặng cho hắn khi hắn ở Ô Trì Quốc.
Lúc đó tiểu hoàng tử Ô Trì Quốc, sau này là tiểu hoàng Đế Quân Thành của Ô Trì Quốc, biết sư phụ mình thích đọc sách, vì vậy thường xuyên sai người đem các loại điển tạ hắn sưu tầm đến Thiên Khu Môn, bên trong dĩ nhiên cũng có không ít thần thông pháp thuật, mà Phương Nguyên căn bản cũng chỉ nhìn qua một lần là nhớ kỹ phần lớn, còn một bộ phận trực tiếp mang trên người.
Xa hơn, trong thời gian sống ở Kim gia Thiên Lai Thành, hắn cũng đã đọc được không ít sách trong Tàng Kinh Điện của Kim gia.
Dĩ nhiên, những loại sách mà tiểu hoàng đế Ô Trì Quốc tặng cho hắn, còn có những quyển hắn đọc ở Tàng Kinh Điện Kim gia, thật ra phần lớn đều là thuật pháp bình thường, nhiều lắm cũng chỉ là một số sách huyền công cấp thấp, nếu không cũng sẽ không dễ dàng cho hắn xem như vậy, nhưng Phương Nguyên cũng không ngại, những thần thông biến hóa này dĩ nhiên có trợ giúp không lớn đối với hắn, nhưng tích tiểu thành đại, cũng có thể có được tác dụng.
Trong những ngày Phương Nguyên ở đây đọc sách đến ngây người, nghiên cứu thần thông, Quan Ngạo và con mèo trắng, con nghê cũng dần dần cảm thấy nhàm chán, con mèo trắng ngủ mấy tháng, cuối cùng cũng khôi phục chút sức lực, bắt đầu chăm chỉ đi quan sát lãnh địa chung quanh, còn Quan Ngạo và con nghê lại thường xuyên đi ra ngoài, săn thú, xem hoàn cảnh xung quanh, cuộc sống yên bình cứ thế mà trôi qua...
Khi Quan Ngạo đi ra ngoài, Phương Nguyên cũng không ngăn cản hắn, chỉ dặn dò Quan Ngạo xem chung quanh có người tu hành hay dân chúng bình thường qua lại hay không, có thể thuận tiện thăm dò hiện giờ mình đang ở châu quận gì...
Dù sao ở lại đây non nửa năm, còn không biết mình đang ở đâu, cũng có chút không thích hợp.
Quan Ngạo thời gian đầu đi ra ngoài, thật sự không phát hiện ra cái gì, bọn họ chỉ có thể xác định mình đang ở trong một hoang sơn rừng rậm vô biên vô hạn, bên trong mấy ngàn dặm cũng không có người ở, nhìn dáng dấp chỉ có thể nhắm một phương hướng, chạy ra ngoài mới có thể xông được ra khỏi mảnh thâm sơn này, đối với chuyện này Phương Nguyên cũng không để ý, có thể tìm được đường ra hay không, đối với hắn cũng không quan trọng.
Nhưng hắn cũng không nghĩ tới, khi mới vừa từ bỏ ý định này, Quan Ngạo lại vui mừng chạy tới nói với Phương Nguyên đã tìm được người.
Thì ra trong lúc Quan Ngạo đi săn thú, ở một chỗ cách động phủ gần một ngày đi đường, trong lúc vô tình phát hiện có bẫy của thợ săn, hơn nữa rõ ràng cho thấy cái bẫy này mới được đặt không lâu, dĩ nhiên chứng minh nơi này có người tồn tại, cho nên sau khi được Phương Nguyên cho phép, Quan Ngạo liền chờ đợi gần cái bẫy bảy tám ngày, rốt cục chờ được có thợ săn đi vào xem xét con mồi.
Những thợ săn kia nhìn thấy Quan Ngạo, thật sự sợ hết hồn, vốn đặt bẫy trong núi sâu là vì muốn thử thời vận xem có thể bẫy được con gấu hay lợn rừng nào hay không..., không ngờ lại có một đại hán đen bóng, uy phong lẫm liệt, mang theo một con con nghê chờ ở đây, thiếu chút nữa hù dọa bọn họ hôn mê bất tỉnh, trực tiếp quỳ trên mặt đất van xin lão gia dã quỷ tha mạng.
Quan Ngạo vụng về giải thích với bọn họ hồi lâu, mới miễn cưỡng làm cho người ta tin tưởng mình không phải là dã quỷ, nhưng vào lúc này, một con mãnh hổ hùng tráng như trâu lao ra, bị hắn dùng một quyền đánh cho thành thịt nát, mới vừa đứng lên đám thợ săn lập tức lại quỳ xuống...
Lần này bọn họ cảm thấy Quan Ngạo là sơn thần...
Quan Ngạo thật sự không biết giải quyết vấn đề này như thế nào, không thể làm gì khác hơn là thăm dò tin tức từ những người này.
Cũng đến lúc này, Phương Nguyên mới biết được, thì ra bên ngoài động phủ của mình, đi về hướng nam ước chừng ba bốn ngày tập trung bảy tám bộ lạc lớn nhỏ, bọn họ đều là những người sinh sống trong núi sâu, bên trong tựa hồ không có người tu hành, chỉ có một số tồn tại tương tự với tế tự, hiểu biết một chút về phép thuật, chưa từng gặp cuồng nhân nào giống như Quan Ngạo.
Đối với vị trí của nơi này, bọn họ căn bản nói không biết nói cái gì, đối với bọn họ, bộ lạc chính là bộ lạc, ngoài bộ lạc, bốn phương tám hướng đều là núi, về phần bên ngoài núi là cái gì... khẳng định vẫn là núi!
Quan Ngạo bất đắc dĩ, đành phải quay về nói cho Phương Nguyên, thuận tay đem mấy con mồi của mình cho bọn hắn.
Nhưng không ngờ, qua bảy tám ngày sau, lại có một nhóm thợ săn trực tiếp xuyên qua rừng sâu núi cao tìm đến, mang theo tế phẩm phong hậu, vây quanh một vị tộc trưởng lâu năm, chính xác xem Quan Ngạo là sơn thần giữ núi, đến đây tế bái, Quan Ngạo cười ngây ngô, hào phóng lấy rượu lê Phương Nguyên cất trong hầm ra chiêu đãi những người trong bộ lạc.