Chương 744: Một Đường Đồng Hành (1)
Vừa ý thức được vấn đề này thì, người trấn thủ Ôn Bộ đã cảm thấy trời đất quay cuồng, trong tầm mắt xuất hiện thân thể đang cầm đao của mình.
Trên cơ thể đó, đã không có đầu.
- Hắn chém lúc nào vậy?
Dù đầu bị chém đứng, tu sĩ Kim Đan vẫn có ý thức hoàn chính, người trấn thủ Ôn Bộ cũng như vậy, lần đầu tiên hắn nghĩ ra vấn đề, cuối cùng mới có ý thức đi ra, trên đầu lâu bay ra một ánh sáng kim quang, nhanh chóng bỏ trốn về phía chân trời, đó là thần hồn của hắn, hắn phải trốn về bẩm báo cho Cát Lão Tiên Nhân biết chuyện ở đây.
Nhưng tia kim quang kia còn chưa chạy được xa, đã bị một bàn tay bóp chặt.
Vốn dĩ không thể bắt được thần hồn, đấu pháp của tu sĩ Kim Đan lợi hại ở chỗ này, cho dù mình có thực lực mạnh, chém giết chết đối thủ, cũng khó ngăn cản được thần hồn trốn thoát, bởi vì thần hồn là thứ vô định, rất khó phát hiện, cũng rất khó bắt lại, thậm chí, cho dù tu vi cao hơn đối phương ba bốn giai, muốn bắt thần hồn của tu sĩ Kim Đan cấp thấp cũng không thể được.
Trừ phi đã bày ra trận pháp, hoặc có pháp bảo lợi hại, mới có khả năng làm được.
Nhưng một luồng khí tức mờ mịt trên bàn tay kia lại tràn ngập ý chí trời đất, điều này làm cho thần hồn người trấn thủ Ôn Bộ muốn chạy cũng không chạy được, bị hắn bắt lại dễ như ăn bánh.
- Tu sĩ Tử Đan sao?
- Chắc chắn là tu sĩ Tử Đan!
- Nếu không phải là tu sĩ Tử Đan, sao có thể bắt được thần hồn của mình…
Thần hồn của người trấn thủ Ôn Bộ giãy dụa trong tay Phương Nguyên, tỏa ra một luồng thần niệm.
- Đại Tiên tha mạng.
- Thân thể ta đã bị ngươi chém đầu, lẽ nào ngay cả thần hồn cũng bị chém?
- Xin đại tiên ban cho ta một cơ hội được đầu thai chuyển thế?
…
…
Phương Nguyên cảm nhận được thần niệm kia, hắn nhíu mày nói.
- Dùng người luyện ôn, tội không thể tha!
Dứt lời, bàn tay dùng sức, trực tiếp bóp nát cái thần hồn kia.
- Vì sao?
Trước khi tiêu tan, suy nghĩ duy nhất của thần hồn kia.
- Không có thù oán sống chết, sao không cho ta một cơ hội luân hồi?
- Trốn…
- Nhanh đi… Người trấn thủ bị giết, chạy mau…
Trong lúc này, trong đại doanh Ôn Bộ, mọi người đều sợ mất mật, nhanh chóng chạy trốn khắp nơi.
- Trừ ma phải trừ tận gốc, tránh hậu hoạn về sau!
Phương Nguyên nhìn xuống phía dưới, áo bào xanh phất lên, hắn bay ra.
Thân pháp của hắn nhanh như điện, được một làn khói xanh bao phủ, bay ra khắp nơi, nhưng binh giáp áo đen kia bị hắn đuổi đến nơi, chém giết hết, sau đó quay về bên trong đại doanh, đi khắp mọi ngóc ngách, nhìn thấy rất nhiều kiều cơ thị thiếp, đầu bếp tạp dịch, đám người đó chạy trốn khắp nơi như người mất hồn, hắn cầm kiếm lên giết hết tất cả.
Mãi đến cuối cùng, khi đại doanh không còn bất kỳ vật sống nào, hắn mới đi đến trước hành cung.
Ngay trước hành cung, hồ lô màu đen kia còn nằm trên đất, Phương Nguyên nhìn nó, trong lòng suy nghĩ nên xử lý thứ này thế nào.
Nhưng ngay lúc này, trong lòng hắn sinh ra cảm ứng, xoay người bay lên.
Đi đến sau hành cung, phất tay áo tách một lớp cỏ dại ra, nhìn thấy trong đó có một cô bé tóc xám trắng như cỏ khô, mặc áo xám trắng rụt vào trong, cả người nàng run lên, sợ hãi nhìn Phương Nguyên, khóc ròng nói.
- Đại ca ca, Đại ca ca, đừng giết ta...
Mặc dù đang gào khóc như thế, nhưng bàn tay giấu sau lưng đã lặng lẽ nắm chặt một cái sát đồng.
Nhưng Phương Nguyên lại phất tay áo lên, cơ thể cô bé kia cứng đờ.
Pháp lực mạnh mẽ chấn động xông vào biển ý thức, trực tiếp đánh tan thần hồn.
Ở sau người nàng, sắt đồng màu đen lặng yên rơi xuống đất, một chút pháp lực đã rót vào bên trong.
Ánh mắt nàng cuối cùng dại ra, hình như vẫn không hiểu được.
- Nàng biểu diễn chỗ nào không đúng?
Phương Nguyên lại quay về trước hành cung, nhìn hồ lô đen kia vài lần nữa, biết trong đó có đồ vật cổ quái, nếu không người trấn thủ Ôn Bộ đã không lấy nó ra để liều mạng với hắn, nếu là tà pháp bình thường, trực tiếp đánh nát là được, nhưng nếu hắn đánh nát hồ lô này, sợ đồ vật bên trong sẽ thoát ra ngoài, sợ nó sẽ tai họa nhân gian.
Vì vậy, nghĩ xong xuôi, hắn vung tay áo lên, cất hồ lồ lại, cuối cùng phi người lên.
Ở giữa không trung, nhìn đại doanh Ôn Bộ không có chút sự sống nào, hắn thổi một hơi ra, đại doanh bên dưới bốc lên lửa cháy hừng hực, đốt mọi thứ thành tro tàn, cuối cùng hắn mới bay về phía Bắc…
Trở lại động phủ của mình, cất hết pháp bảo và thư tịch vào, Phương Nguyên phá bỏ động phủ, sau đó ôm con mèo trắng tinh ngủ trên bồ đoàn đang ngơ ngác, tiếp tục bay lên mây, bay đến bộ lạc nơi mà hắn và Tử Tiêu động chủ hẹn nhau, hắn thấy người trong bộ lạc còn liên tục dọn đồ, luống cuống tay chân, còn chưa sắp xếp xong đồ đạc.
Tử Tiêu động chủ đang ngồi trong đình uống trà, hắn nhìn thấy Phương Nguyên, cười nói.
- Trở về nhanh như vậy?
Phương Nguyên ghìm đám mây xuống, cười nói.
- Tùy tiện thu thập ít thứ thôi, đâu mấy bao nhiêu thời gian chứ?
Là do Quan Ngạo có uy vọng quá cao trong mấy bộ lạc, nên người trong bộ lạc không dám kéo dài thời gian, chỉ trong một ngày một đêm, đã thu dọn xong đồ đạc, mấy bà nương kêu gào không nỡ rời khỏi quên hương cũng bị mấy lão tệ tự trong bộ lạc đánh một bạt tai, không dám gào lên nữa, một đoàn người ngựa cõng theo sọt lớn, hô mẹ gọi con, đẩy xe gồng gánh lên đường.