Chương 756: Vậy Ngươi Đi Tìm Hắn Đi (2)
Lửa giận trong lòng trực tiếp bị nước đá dập tắt.
- Oành oành oành oành...
Thậm chí hắn còn nghe được tiếng tim đập kịch liệt như đánh trống trong lồng ngực, đầu óc hơi choáng váng.
- Hống...
Con mãnh hổ kia còn nóng lòng muốn thử, giống như muốn đánh xuống.
Nhưng Phương Nguyên cau mày liếc mắt nhìn về nó, con mãnh hổ kia cũng kêu lên "Ô" một tiếng, quắp đuôi lại.
- Sống đến từng đó tuổi mà cũng không học nổi đạo lý không được cậy già lên mặt sao?
Ánh mắt của Phương Nguyên đảo qua một người một hổ, lạnh lùng mở miệng, tràn ngập sự tức giận.
- Ngươi...
Lão Đan Sư kia muốn mở miệng phản bác, nhưng trong lòng lại không có dũng khí.
Tâm trạng ngơ ngác, theo bản năng hắn nghĩ.
- Không phải tiểu nhi này là tu sĩ tạp đan sao, rõ ràng đan phẩm không bằng ta, tu vị cũng không bằng ta, sao lại cho ta cảm giác hoảng sợ như vậy? Chẳng lẽ vì thời gian quá lâu rồi ta không ra tay, nên lòng can đảm cũng trở nên nhỏ như vậy?
Bản lãnh của mình thế nào thì chính mình biết, hắn vốn nghĩ rằng dựa vào thân phận và tu vi của hắn thì tu sĩ tạp đan trong hạ viện không có lá gan làm trái ý hắn, dù sao tạp đan sợ xích đan, xích đan sợ bạch đan, tu vị thấp sợ tu vị cao, địa vị thấp sợ địa vị cao... Là chuyện rất bình thường, nhưng không ngờ rằng người trước mắt lại khác biệt, còn muốn ra tay với hắn thật...
Cục tức trong lòng không phát tiết nổi, nghẹn nửa ngày trời trong lòng.
Mà nhìn từ góc độ người ngoài, Lão Đan Sư kia bị Phương Nguyên quát một câu, lại không dám cãi lại.
- Ngươi nhìn, ngay cả Bạch Sơn Quân lão tiền bối, bị làm cho tức thành cái gì...
- Ai, Lão Đan Sư đang nhịn rồi, sơh mình ra tay sẽ đánh chết đối phương mất…
Tên tu sĩ tạp gan này có lá gan thật lớn, dám cứng rắn cãi lại Bạch Sơn Quân lão tiền bối...
Xung quanh, các tiếng thảo luận lặng lẽ vang lên, các loại suy đoán thái độ nào cũng có.
Nhưng khi nhìn thấy thái độ của Phương Nguyên, bọn họ mơ hồ kính sợ hắn hơn mấy phần…
... Ai nói người đàng hoàng dễ ức hiếp, người đàng hoàng này nóng giận lên đáng sợ hơn!
Ngay cả Bạch Sơn Quân vốn có đan phẩm xích đan, lại chỉ có tu vi tam chuyển Kim Đan, bình thường ở trong một cảnh giới, thực sự không được xem là cao thủ, lại thêm bình thường chủ yếu chỉ luyện đan, không nghiên cứu sâu vào thần thông và võ pháp, mặc dù tính khí lớn, nhưng quên mất bản thân nhiều năm không giao thủ với tu sĩ cùng thế hệ, đâu thể so chiêu với người trẻ tuổi trước mắt này?
Nhưng người tuổi trẻ này lại vô lễ quá mức, không cho hắn một nấc thang đi xuống, nếu cứ vậy mà đi thì mất hết mặt mũi, Bạch Sơn Quân giận đỏ cả mắt, quát lên.
- Tiểu bối nhà ngươi... Ngươi... Ngươi... Đó là thái độ gì?
- Nói cũng đã nói, đạo lý cũng đã nhắc, ngươi còn tiếp tục lải nhải, tưởng ta không biết giận hay sao?
Phương Nguyên chắp tay sau lưng, lạnh lùng bước về phía trước một bước.
Rào...
Bên ngoài tiểu viện, một đám tu sĩ Trúc Cơ loạch xoạch lui về phía sau một bước.
Nhưng dù sao bọn họ cũng là Trúc Cơ, lo lắng cao thủ Kim Đan sẽ làm mình bị thương thì đã đành, vậy mà Bạch Sơn Quân lão đan sư, khí thế cũng xẹp xuống, theo bản năng lui về sau một bước, sau đó mới ý thức được mình vừa làm một chuyện mất mặt...
Bị một tu sĩ tạp đan ép lui, nếu truyền ra bên ngoài, đúng thật là...
- Ha ha, tốt...
Hắn vừa thẹn vừa giận, nhưng trong lòng lại không có dũng khí lên đánh với Phương Nguyên, không còn cách nào khác ngoài tỏ vẻ tức giận, cười lớn quát lên.
- Cuộc thi sáu đạo là cuộc thi cao quý, cho dù là thượng viện, trung viện hay hạ viện, may mắn được đi vào nơi đây phải mang lòng biết ơn, chăm chỉ làm việc, không ngờ có kẻ cuồng đồ như vậy lẫn vào, đúng là buồn cười...
Vốn còn muốn nói thêm vài câu, nhưng thấy sắc mặt Phương Nguyên đã lạnh xuống, trái tim hắn đập mạnh một nhịp.
Bạch Sơn Quân lập tức phất tay áo, quát lên.
- Lão phu không muốn chấp nhặt với một tiểu bối như ngươi, ta… Ta đi tìm Hứa đạo hữu nói chuyện!
Dứt lời, thầm mắng mãnh hổ đang rúc mình bên dưới, vội vã đằng vân bay đi.
Mà tu sĩ xung quanh nhìn thấy vậy, hai mặt nhìn nhau, bọn họ không ngờ cuối cùng lại có kết quả này.
Lão đan sư Bạch Sơn Quân có danh vọng rất lớn trong Xích Thủy Đan Khê đấy, mặt mũi của hắn cũng rất lớn, là một trong những người không ai muốn trêu chọc, không ngờ hôm nay bị một tu sĩ tạp đan hạ viện dọa chạy?
- Lúc ta đóng cửa tĩnh tu, không ai được làm phiền!
Phương Nguyên hơi lườm đám người xung quanh, trầm mặt nói một câu.
- Vâng vâng vâng, chúng ta nhớ rồi...
Một đám tu sĩ Trúc Cơ vội vàng gật đầu, trên mặt nhịn không được cười theo.
Trong lòng Phương Nguyên đang nhớ đến viên đan dược sắp ra lò kia, không quan tâm đến đám người này nữa, xoay người đi vào trong phòng.
Mà Bạch Sơn Quân thì nổi giận đùng đùng, bay ra khỏi hạ viện, hắn càng nghĩ càng thấy giận, hận không thể quay đầu lại dạy dỗ Phương Nguyên một trận, nhưng cuối cùng vẫn không dám, hắn bay thẳng đến thượng viện, còn chưa ghìm đám mây xuống, đã nhịn không nhịn nổi hét lớn.
- Lật trời rồi, lật trời rồi, đường đường hạ viện Xích Thủy Đan Khê lại không có quy củ thế này ...
- Bạch lão, có chuyện gì vậy?
Trong điện phủ thượng viện, có mấy vị chấp sự đang nói chuyện, nhìn thấy Bạch Sơn Quân nổi giận đùng đùng đi vào, bọn họ cảm thấy không kiên nhẫn, nhưng cũng hết cách rồi, Hứa chấp sự từng nhận Phương Nguyên vào Đan Khê bấy đắc dĩ hỏi.