Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 766 - Chương 766: Nghiệm Đan Đi! (2)

Chương 766: Nghiệm Đan Đi! (2)
- Lần đầu tiên sàng lọc đã loại bỏ đan dược, thường thường, nếu không hoàn thành trong thời gian quy định thì sẽ biến thành phế đan, hay nó chỉ là tàn đan thiếu hụt, hơn nữa, cho dù là ai, cũng không thể tự ý quyết định, phải ba người cùng nhau thảo luận, hai vị đan sư kia có đồng ý chuyện này không?

- Hứa Nam Giang, lời đó của ngươi là có ý gì?

Bạch Sơn Quân nghe nói lời ấy, trên mặt đỏ bừng, gầm lên.

- Ngươi đang nghi ngờ lão phu sao?

Khuôn mặt của Hứa chấp sự vẫn bình tĩnh, không nói gì, cũng không phủ nhận.

Bạch Sơn Quân tức điên, hắn nhìn về phía Phương Nguyên ngồi trên ghế thái sư, quát lạnh.

- Tiểu nhi ngông cuồng, nói vậy là ngươi rớt bảng, không phục nên muốn tìm lão phu chất vấn?

Nói xong, hắn phất tay áo.

- Vậy thì lão phu nói thẳng cho ngươi biết, đúng là lão phu rất chán ghét ngươi, nhưng không đến mức làm khó ngươi trên con đường đan đạo, loại bỏ đan dược của ngươi, là vì dược phẩm của nó quá kém, không có chút hoa văn, màu cũng ngả sang màu tím, đúng là phế đan, không luyện bằng đứa trẻ ba tuổi mà cũng không ngại chạy đến đây hỏi?

Người ngoài điện thấy thái độ của Bạch Sơn Quân như vậy, hơi ngẩn người.

Nghĩ thầm nếu Bạch Sơn Quân gian dối, sao có thể dùng thái độ đó nói chuyện?

Mặc dù ông già này thích tự cao tự đại, nhưng không giống người thích giở trò lừa bịp.

Bọn họ mơ hồ, ánh mắt nghi ngờ chuyển dần qua trên người Phương Nguyên…

Mà lúc này, Phương Nguyên vẫn ngồi yên, nghe xong những lời kia của Bạch Sơn Quân, cười lạnh một tiếng.

Đúng lúc này, hai vị đan sư phụ trách sàng lọc đan dược với Bạch Sơn Quân cũng đến, Hứa chấp sự hỏi bọn họ.

- Lúc Bạch lão bỏ viên đan dược kia đi, hai người các ngươi có thảo luận không?

Hai vị đan sư kia nghe xong lời đó, sắc mặt do dự, một người trong đó là Huống đan sư, nói.

- Lúc đám đan dược kia được đưa đến, ba người chúng ta phụ trách sàn lọc, Bạch Sơn Quân tiền bối lấy viên đan dược đó ra đầu tiên, sau đó nói trên đó không có long văn, màu sắc khác thường, đúng là phế đan, vì vậy hai người chúng ta chỉ liếc nhìn qua rồi bỏ vào trong đám phế đan…

Người xung quanh tinh tế ngẫm nghĩ những lời đó, sắc mặt trở nên phức tạp.

Một vị đan sư khác nhìn Phương Nguyên, rõ ràng hắn cũng liên quan đến chuyện này, nhíu mày bổ sung.

- Nhưng viên đan dược kia đúng là giống với lời của hắn, khác xa so với Thái Hóa Thượng Thanh Đan, vì vậy chúng ta cũng không ngăn cản!

- Hừ!

Bạch Sơn Quân nghe xong lời nói này, cười lạnh một tiếng, hắn ngạo nghễ nhìn về phía Phương Nguyên.

Ở bên ngoài đại điện, sắc mặt những người khác cũng trở nên phức tạp.

Ngay cả Hứa chấp sự cũng hơi hoang mang.

Mà lúc này, Phương Nguyên nhẹ nhàng hỏi một câu.

- Ngươi chỉ liếc mắt nhìn mà không đo lường tác dụng của đan dược sao?

Hứa chấp sự giật mình, nhìn về phía Bạch Sơn Quân.

Bạch Sơn Quân lập tức nở nụ cười lạnh, nói.

- Tiểu nhi ngu ngốc, ngươi nghĩ mỗi viên đan dược đều phải đo lường hiệu quả sao? Chỉ có lúc đan phẩm không tốt, do dự không biết nên làm thế nào mới phải đo lường, kiểm tra, còn viên đan dược của ngươi, chỉ cần nhìn qua thôi đã thấy thô ráp, đứa trẻ ba tuổi cũng luyện ra hơn ngươi, lão phu làm gì có thời gian đi ngồi đo tác dụng?

Càng nói càng uất ức, hắn nhìn mọi người xung quanh, nói.

- Các ngươi đừng có dùng ánh mắt kia nhìn lão phu, lão phu luyện đan cả đời, số đan dược ta luyện ra còn nhiều hơn các ngươi nhìn thấy, lẽ nào ta còn nhìn nhầm, đổ oan cho hắn?

Mọi người xung quanh đều yên lặng, lúc này bọn họ không biết nên nói gì mới đúng.

Mà Phương Nguyên thì lại chậm rãi ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, nói.

- Ngươi luyện đan dược dùng để xem, chứ không phải để ăn?

Bạch Sơn Quân tức giận đến thay đổi sắc mặt, một lúc sau mới lạnh lùng nói.

- Nếu ngươi luyện ra đan dược tốt, vậy thì hoa văn, khí tức, màu sắc sẽ giống với đan phương, đan phẩm càng tốt thì càng giống với miêu tả trên đan phương, mà viên đan dược của ngươi lại khác xa, lẽ nào ngươi nghĩ mình còn lợi hại hơn cả đan phương cổ nhân để lại, không dựa theo đan phương cũng có thể luyện ra đan dược?

Nói xong những lời này, có không ít người đồng ý, âm thầm gật đầu.

Phương Nguyên chậm rãi ngẩng đầu lên, rất chăm chú hỏi.

- Ai nói đan phương là không thể thay đổi?

Mấy câu này nói ra cực kỳ nghiêm túc, làm cho mọi người xung quanh ngẩn ngơ.

Nhưng rất nhanh, một đám bàn tán xì xào vang lên.

Vốn dĩ những lời này của Phương Nguyên thật sự rất ngông cuồng, cũng là một chuyện cười lớn.

Nhưng hết lần này đến lần khác, biểu hiện của hắn quá bình tĩnh, lời nói nghiêm túc, làm người khác không dám cười.

- Nói những lời đó thì được gì, tìm viên đan dược kia về đây nghiệm lại là được.

Đúng lúc này, cô nương áo đỏ đứng dựa vào cửa lạnh lùng cười, nhàn nhạt mở miệng.

- Chuyện đã đến mức này, cho dù đan phẩm của hắn kém thật, ít nhất cũng bắt hắn thua tâm phục khẩu phục chứ…

- Đúng vậy, nghiệm đan lần nữa là được…

- Tìm viên đan dược kia ra…

- Nếu không cho hắn luyện thêm lò nữa cũng được…

Trong phút chốc, người xung quanh ồn ào lên, đương nhiên chê chuyện không đủ lớn...

Lúc này Hứa chấp sự đã giận tái mặt, quay đầu hỏi tiểu đồng bên cạnh.

- Đám phế đan kia ở đâu?

Tiểu đồng ở bên người vội vàng nói.

- Đang ở sau núi chờ tiêu hủy…

Hứa chấp sự cắn răng một cái.
Bình Luận (0)
Comment