Chương 780: Thần dược hồi sinh (2)
Phương Nguyên nghe mà choáng váng:
- Sau đó mỗi ngày ngươi ngồi xổm ở dưới tàng cây hứng nước tiểu mèo?
Quan Ngạo thành thật gật đầu:
- Đúng vậy, đây chính là thứ tốt, không chỉ có thể cứu sống cây thuốc, còn có tác dụng khác…
Vừa nói vừa dẫn Phương Nguyên đến phía cuối dược điền. Ở đó lại có một bụi gai tùng, mọc rậm rạp không khe hở. Quan Ngạo vạch bụi gai, không ngờ lộ ra một gốc linh dược cao cỡ ba thước, giống như thúy trúc ở bên trong.
Ở trên đỉnh thúy trúc rõ ràng đã kết quả, kích thước quả cỡ nắm đấm trẻ sơ sinh, tản mát ra mùi thơm ngát.
- Cái này…
Phương Nguyên nhìn chằm chằm quả này, ánh mắt hơi hoảng sợ;
- Chẳng lẽ là… thần dược?
Tu vi đan đạo của hắn hiện tại, đã rất không tầm thường rồi, nhận thức dược liệu tự nhiên cũng không tầm thường, chỉ cần liếc mắt một cái đã phát hiện ra. Gốc dược liệu trước mắt này, nhất là linh quả trên cây tuyệt đối không phải tầm thường. Trong túi càn khôn của hắn còn có không ít bảo dược, đều đạt được từ bí cảnh của Kim gia Thiên Lai Thành. Một ít trong đó thậm chí đạt đến trình độ bảo dược cao cấp. Nhưng Phương Nguyên chỉ nhìn thoáng qua dị quả kia đã biết nó còn hiếm thấy hơn những bảo dược cao cấp của mình.
Cái này nhìn như linh thạch trải qua rèn luyện, chỉ cần liếc mắt đã nhận ra ưu khuyết.
Tuy gốc linh quả này còn chưa chín, nhưng vừa liếc mắt đã nhận ra chỗ bất phàm của nó. Thật sự không biết, nếu đợi nó hoàn toàn chín rồi, đến tột cùng sẽ có hiệu quả thần dị cỡ nào…
Quan Ngạo nhìn gốc dị quả này, rõ ràng không quá quan tâm như những gốc mầm dược kia, chỉ thần bí nói:
- Đây là cây linh dược ta mang về từ thế giới tàn phá kia, cũng không biết làm gì. Nhưng mà thấy nó còn có chút sinh cơ, héo rũ cũng không quá lợi hại, trước giữ lại, sau đó đưa đến nơi này, lấy nước tiểu mèo tưới lên, vậy mà sống lại…
Ngưng thần nhìn chằm chằm linh quả này, Phương Nguyên càng thêm rối loạn.
Dị quả đã chết héo thành trình độ này còn có thể sống được sao?
Sắc mặt hắn cực kỳ trầm trọng, trong lòng rốt cục xác định được một vấn đề:
- Thì ra Bạch Miêu thật sự biết đi tiểu…
…….
…….
“Phù…”
Phương Nguyên thở phào nhẹ nhõm, bày ra vài miếng ngọc giản, phong bế khí tức của gốc dị quả này.
Sau đó hắn đứng dậy, bày ra một tầng cấm trận xung quanh tiểu viện của mình, bao phủ lên dược viên.
Chuyện này không thể không cẩn thận, phải nói may mà hiện giờ đang ở Xích Thủy Đan Khê, xung quanh trải rộng dược điển, dược hương nức mũi, hơn nữa mùi hương của dị quả vẫn còn chưa chín nên rất dịu nhẹ, nếu không Phương Nguyên phỏng chừng một khi dược hương lan tỏa ra, trong phạm vi mấy trăm dặm sẽ sinh ra phản ứng. Tới lúc đó, không thể ngăn một trận náo nhiệt nảy sinh.
Đối với khả năng thần dị này của Bạch Miêu, hắn thật chưa từng nghĩ đến. Nhưng sự thật xảy ra ở trước mắt, hắn không thể không tin. Bởi vậy sau khi hắn chuẩn bị xong hết thảy, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Quan Ngạo nói:
- Chỉ dùng nước tiểu mèo thôi sao?
Quan Ngạo ngơ ngác nói:
- Bằng không thì thế nào?
Phương Nguyên hơi do dự, thấp giọng nói:
- Ngươi có từng nghĩ qua… có thể nhặt một ít phân bón?
Quan Ngạo nghe xong, hai mắt sáng ngời, nhưng lại tiếc nuối lắc đầu nói:
- Ta đã tìm khắp tiền hậu viện nhưng không tìm được…
Phương Nguyên trầm ngâm, sau một lúc lâu mới lẩm bẩm:
- Không biết thuốc xổ có tác dụng hay không…
Tuy trong lòng nghĩ rất to gan nhưng Phương Nguyên cũng không dám dùng thuốc xổ lên người Miêu đại gia.
Thật sự là không dám!
Thuốc xổ không dùng được, nhưng cũng nghĩ đủ loại biện pháp, muốn vị Miêu đại gia này xuất lực vì sự nghiệp dược điền của Quan Ngạo. Tỷ như chọn thêm mấy linh quả mọng nước, mấy miếng thịt thú non mịn chắc thịt cống nạp cho Miêu đại gia. Con Bạch Miêu này cực kỳ kén chọn, phẩm chất bình thường căn bản không đặt vào mắt, hơn nữa thân mình của nó cũng rất thần dị, giống như không ăn cũng không có vấn đề gì, nhưng được nó xem trọng đều là kì trân hiếm có thế gian, giống như Thủy Mạch Chi Linh của Phương Nguyên …
Nguyên nhân chính là như thế, trước kia Phương Nguyên thật không nỡ để nó dùng, rất nhiều đồ vật đều giấu kín, sợ bị nó tìm ra. Nhưng hiện giờ đã bất đồng rồi, một vài đồ vật âm thầm giấu đi cũng lấy ra một nửa cho nó ăn!
Đương nhiên, mấy thứ này đều quá mức trân quý, không có cách nào đút lượng lớn cho nó, cho nên hiệu quả không quá lớn.
Cũng may Quan Ngạo rất nghiêm túc, đã tra xét gần hết quy luật cuộc sống của Miêu đại gia, mỗi ngày gần đến giờ, liền ôm chậu đất, xách xẻng đi ở phía sau mông Bạch Miêu, tranh thủ không để thứ tốt bị lãng phí một chút nào!
Mà Phương Nguyên cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua ý niệm dời khỏi nơi này, ít nhất phải chờ dị quả kia chín mới quyết định, hơn nữa mầm non trong dược viên khác cũng cực kỳ trân quý. Hắn chỉ có thể chờ nghĩ ra phương pháp dời chúng nó mới có thể rời đi. Chuyện này cũng không thể sơ suất, trong nội tâm hắn, cũng cực kỳ chờ mong hạt giống trong thế giới tàn phá này…
Khiến hắn cảm thấy tương đối may mắn chính là dị quả kia thích hợp hắn dùng.
Vì để Quan Ngạo tăng lên tu vi đến cảnh giới Kim Đan, hắn chuẩn bị luyện một lò Bát Bảo Đan Tử Kim cho Quan Ngạo. Nhưng hắn không định trực tiếp luyện bằng đan phương của Bát Bảo Đan Tử Kim mà phải trải qua một trận thôi diễn, quyết định thêm vào một cây thần dược nữa ngoài tám loại bảo dược.