Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 782 - Chương 782: Bát Bảo Đan Thành (2)

Chương 782: Bát Bảo Đan thành (2)
Vì thế hắn không chút do dự, lập tức thi triển Thiên Diễn Thuật!

Trong lúc đó, thần niệm của hắn chuyển động, tựa hồ nhanh gấp trăm ngàn lần, trong đầu hiện ra vô số biến hóa, sau đó thôi diễn từng chút một, vừa khống chế hỏa hầu trong lò đan, vừa ra sức ổn định lò đan này…

Dần dần, trong lò đan bắt đầu có mùi đan hương kỳ dị tản ra.

Xung quanh tiểu viện, Phương Nguyên đã bố trí một đại trận nghiêm mật, phong bế tất cả khí tức. Nhưng đan hương này quá mức nồng nặc, vẫn để lộ ra ngoài một ít, đối với người tu hành, đan hương này không quá rõ ràng, hơn nữa còn xen lẫn các loại dược hương lúc nào cũng tràn ngập khắp Xích Thủy Đan Khê, rất khó nhận ra. Nhưng một vài tồn tại cổ lão dần dần thức tỉnh.

Gừ…

Toan Nghê vẫn nằm trong viện ngửi thấy đan hương, nhịn không được ngẩng đầu lên, nước miếng chảy dài nhìn vào trong phòng.

Trông bộ dáng của nó, dường như sắp không kiềm chế được điên cuồng, muốn vọt vào trong phòng.

Meo…

Vào lúc này, Bạch Miêu cúi đầu kêu một tiếng, Toan Nghê run rẩy, lập tức nằm úp xuống.

Bên ngoài Xích Thủy Đan Khê, bên cạnh hồ sâu chừng mười dặm, hàn sương vô tận, sâu thẳm khó nhìn. Lúc này sâu trong hàn đàm, bỗng nhiên xuất hiện hai ngọn đèn lồng, chậm rãi bơi tới mặt nước, giống như bên trong có một quái vật vô danh, bị đan hương hấp dẫn, vẻ mặt tham lam, muốn nhảy ra khỏi hàn đàm…

Meo…

Nhưng trong tiểu viện lại nhẹ nhàng vang lên tiếng mèo kêu.

Quái vật trong hàn đàm kia đang bơi nhanh lên mặt nước, chợt cứng người, chậm rãi lặn xuống …

Hết thảy đều giống như chưa từng phát sinh!

Chỉ có con Bạch Miêu kia chậm rãi đi lên, ngồi xổm ở cửa sổ, nhìn vào trong phòng.

Trong đan thất, Phương Nguyên ngồi ngay ngắn trước lò đan, toàn thân bốc lên thanh khí, mồ hôi ướt đẫm. Vô luận là Thiên Diễn Thuật hay pháp lực toàn thân khống chế lửa lò đan này đều đã đến cực hạn, khiến cả người hắn cứng ngắc như tượng đá!

Luyện xong lò đan này có vẻ còn vất vả hơn đấu pháp với cao thủ một trận.

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, trong lò đan, hỏa diễm bình phục, có bảo quang màu tím trong suốt lan tỏa.

Phương Nguyên ngồi thật lâu trước lò đan, mới nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

- Đây đến tột cùng là tiên đan hay ma đan…

Biểu tình hắn hơi phức tạp, suy nghĩ một vấn đề:

- Viên đan này có nên cho Quan Ngạo uống hay không?

Tới lúc này rồi, ngay cả hắn cũng không rõ ràng, nếu Quan Ngạo uống viên đan này sẽ có kết quả gì…

Lúc đầu Phương Nguyên chỉ muốn luyện một lò Tử Kim Bát Bảo Đan, nhằm giúp Quan Ngạo phá cảnh mà thôi!

Hiện giờ, hắn đã luyện thành lò đan này!

Chẳng những đã luyện thành, hơn nữa còn tốt hơn hắn tưởng tượng!

Có điều vấn đề cũng chính là ở đây, đan này thực sự quá tốt, tốt đến mức khiến hắn lo lắng.

Có quỷ mới biết hiện giờ đây là một viên đan dược phẩm cấp gì?

Lúc này, trong lòng Phương Nguyên chỉ muốn hỏi một vấn đề:

- Dị quả này đúng là thần dược à?

Hay là còn cao hơn cả thần dược?

Theo lý thuyết, thân là một đan sư, đánh giá dược tính không đúng là một chuyện rất phiền, điều này cơ hồ đã định trước lò đan này sẽ không thành công, nhưng Phương Nguyên lại vẫn thành công, hoàn toàn thôi động ra dược tính, mà dược tính này còn hoàn mỹ đến nỗi khiến hắn cũng có chút kinh hỉ. Lúc này, hắn lại gặp phải một lựa chọn, viên đan này rốt cuộc có nên đưa cho Quan Ngạo ăn không?

Mở lò đan!

Bên trong chỉ có một viên đan dược mây tía lấp lánh, to như mắt rồng, bên trên hiện lên đầy vân mây.

Vốn trong kế hoạch của Phương Nguyên, là muốn luyện ra một lò bảo đan, không ngờ hiện giờ chỉ có một viên.

Nguyên nhân rất đơn giản, chính bởi vì dược tính của dị quả đó thật sự quá mạnh, hắn không thể không thu liễm tất cả dược tính lại với nhau, thành hình cuối cùng chính là trở thành một viên đan dược thần dị tụ tập dược tính vô tận trong một thể!

Đan này tất nhiên tốt, tốt một cách đặc biệt!

Nhưng nếu người thường ăn vào, chỉ sợ lại không có kết cục tốt.

Nhưng Phương Nguyên nghiêm túc suy tư rất lâu, từ lúc ban đầu Quan Ngạo ở trong Bàn Thạch Đầu của Thanh Dương Tông, tất cả linh đan diệu dược đều giành cho muội muội của hắn, không có gì để ăn, rồi đến về sau hắn theo mình, có một chút linh đan cơ bản nhất để ăn, rồi lại tới về sau, hắn theo mình trải qua mấy chuyện, bắt đầu cái gì cũng ăn, kết quả vẫn yên lành đến hiện tại...

Thế là trong lòng hắn liền có quyết định, nhẹ giọng gọi:

- Quan Ngạo sư huynh, ngươi vào đi!

Quan Ngạo từ ngoài cửa thò đầu vào, vội vàng chạy đến, thấy tuy Phương Nguyên lộ ra có chút tiều tụy, nhưng dường như không có vấn đề gì lớn, mới yên tâm. Trong mấy ngày nay, hắn vẫn một mực xách đại đao, canh giữ ở ngoài cửa, hộ pháp cho Phương Nguyên, phát hiện thời gian luyện đan lần này của Phương Nguyên, dài hơn xa so với lúc trước nói với mình, trong lòng cũng có chút lo lắng.

- Quan Ngạo sư huynh, ta đã luyện ra đan dược có thể giúp ngươi phá cảnh rồi!

Phương Nguyên nhìn Quan Ngạo, rất nghiêm túc nói:

- Có điều sau khi luyện ra, ta phát hiện có một chút vấn đề, dược tính của đan dược này cao hơn ta dự đoán, cho dù là ngươi, sau khi ăn vào cũng có khả năng sẽ không chịu nổi, nhưng ta vẫn định đưa viên đan dược này cho ngươi, chỉ có điều, trước khi ngươi dùng, ta vẫn phải hỏi ý kiến ngươi...

Khi nói những lời này, Phương Nguyên rất bình tĩnh, cũng rất thản nhiên.

Ăn viên đan này, không ổn thỏa như Bát Bảo Tử Kim Đan, có khả năng sẽ xuất hiện mạo hiểm.
Bình Luận (0)
Comment