Chương 786: Đại khảo trận đạo (2)
Trong lúc đang nói chuyện đã tới Vấn Đạo Sơn, lại thấy núi này rộng lớn kéo dài, địa thế cô tuyệt, đạo uẩn thâm hậu, trong núi có rừng sâu vách dốc, từ xa nhìn lại, toàn bộ thế núi giống như một lão nhân ngồi trên cao, ngẩng đầu nhìn trời.
Đối với sự tồn tại của cái tên Vấn Đạo Sơn này, trong giới tu hành cũng có không ít truyền thuyết, một truyền thuyết cổ xưa nhất nói là thời thái cổ, từng có một vị cao nhân ở đây vấn đạo cầu đạo, ngồi trăm năm, chứng đại đạo, mà trong trăm năm này, núi mà hắn ngồi cầu đạo cũng được một thân đạo uẩn của hắn ảnh hưởng, dần dần biến hóa địa thế, không ngờ hóa thành bộ dạng hắn lúc ấy cầu đạo, vô cùng thần dị.
Truyền thuyết này là thật hay giả, đã không thể khảo chứng, nhưng cái tên Vấn Đạo Sơn này lại một mực cửu thịnh bất suy.
Thế gian có thập đại tiên sơn, Vấn Đạo Sơn này cho dù một trong số đó.
Lúc này ở trong pháp chu nhìn về phía trước, liền thấy trước núi này đã người đông nghìn nghịt, trên một quảng trường trong sườn núi, dựng tiên đài cao, mấy vị lão giả tay áo dài rộng ngồi trên đài, chấp chưởng nghi thức tế lễ, phụ trách khai mạc đại đạo lục khảo lần này, chung quanh những tiên đài này là người của các đại đạo thống và tiên môn, đều tự chiếm chỗ cao, chuẩn bị xem lễ.
Mà dưới lưng chừng Vấn Đạo Sơn lại có một tòa u cốc, ngoài u cốc cũng có mấy trăm tu sĩ tụ tập, là tu sĩ chuẩn bị tham gia đại khảo trận đạo, bọn họ thi đầu tiên ngay sau khi khai mạc, lúc này đã bắt đầu chuẩn bị cho trận khảo.
Trên các vách núi đối diện, thậm chí là hư không, vị trí tốt đều đã bị người ta chiếm, ồn ào náo nhiệt, ngay cả vị trí quan chiến tốt cũng không dễ tìm, có điều Xích Thủy Đan Khê dù sao cũng là một trong những Bị Khảo Ti, bởi vậy cũng có vị trí riêng của mình, pháp chu trực tiếp hạ xuống quảng trường ở phía bên phải giữa sườn núi, các vị đan sư liền lập tức xuống thuyền, đi lên tiên đài.
- Xong nghi thức tế lễ thì chính là đại khảo trận đạo, tuy quy củ khảo hạch đan, trận khác nhau, nhưng trên bản chất nhưng cũng quá khác biệt, chúng ta cũng tiện xem, vạn nhất xuất hiện vấn đề gì, cũng dễ bổ khuyết đúng lúc, đỡ đánh mất thể diện của Xích Thủy Đan Khê!
Cầu Long Chân Nhân cười ha ha, các vị đan sư đều đáp ứng, phân biệt nhập tọa, lòng đầy chờ mong.
Nhưng lúc này, Phương Nguyên lại không nhập tọa, mà thi lễ với mọi người, nói:
- Chư vị tiền bối cứ ngồi xem, vãn bối đi chút sẽ về!
Đám người Cầu Long Chân Nhân nghe vậy đều kinh ngạc, nói:
- Đại khảo trận đạo sắp bắt đầu rồi, ngươi còn đi đâu?
Phương Nguyên cười cười:
- Vãn bối đi tham gia thi, quay về nhanh thôi.
Mắt thấy đã tới giờ Thìn, người từ các nơi xung quanh tới xem lễ cũng đã tề tụ ở đây, liền nghe một tiếng trống chiêng vang lên, hoàn cảnh đang lộn xộn chung quanh lập tức trở nên im lặng, ai nấy đều tâm thần ngưng trọng trang nghiêm, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
- Thiên địa như lò lớn, thui rèn đạo tâm của chúng ta!
Trong sườn núi Vấn Đạo Sơn, trước tế đài, ba vị lão giả tay áo dài rộng tế qua thiên địa, cao giọng hô:
- Con đường tu hành, nên tránh kiêu căng, tránh phù phiếm trống rỗng. Người tu hành chúng ta chỉ cầu đạo tâm không xấu, hư danh khen ngợi không để trong lòng. Song vì kháng đại kiếp, bảo vệ dòng dõi, đạo tâm vô cấu cũng tự nguyện nhiễm bụi trần. Người đời có câu đạo không có dày mỏng, người thành đạt đi trước. Chúng ta nào dám tranh tiên đoạt lộ? Vạn năm qua, cứ mười năm một lần tổ chức đại khảo lục đạo, không vì hư danh, chỉ để khích lệ tộc ta, bảo hộ khí vận nhân gian, chống đỡ đại kiếp!
Nói xong, ba lão giả dâng hương, trái phải vang lên ba tiếng pháo.
Ầm ầm!
Mây trôi trong không trung chốc lát liền tiêu tán vô tung, thiên địa là một mảng nắng ráo, mặt trời treo trên cao, không còn sương mù.
- Cuối cùng cũng sắp bắt đầu rồi à?
Bốn phương tám hướng, có người nhìn thấy một màn này, tâm tình đã lộ ra có chút kích động.
Cũng đúng vào lúc này, dưới Vấn Đạo Sơn, trước một mảng u cốc, lại thấy một vị Trận Sư già mặc áo đỏ, tay cầm một nén hương dài màu xanh, cười ha ha, ánh mắt đảo qua mấy ngàn Trận S đã xếp thành hàng chờ đợi trước u cốc, nói:
- Đại đạo lục khảo, trận đạo ta xếp đầu, chư vị tiểu bối, lão phu mong các ngươi cất một tiếng kêu vang trời!
Dứt lời, vung tay áo, có một quyển trục bay vào trong không trung, chậm rãi mở ra.
Bên trên dùng thần thông viết mấy chữ vàng, thần thức lay động, cho dù là cách khá xa, không nhìn rõ chữ viết bên trên, chỉ cần ánh mắt hướng lên trên, sẽ tự nhiên lĩnh ngộ được nội dung trên quyển trục này, chính là quy tắc của đại khảo trận đạo.
Quyển trục này bồng bềnh trong không trung ước chừng thời gian một chén trà, các tu sĩ trận đạo đều đã thấy rõ.
Mà lão giả này thở khẽ một tiếng, thu quyển trục lại, sau đó cắm nén hương vào trong lư hương.
Đồng thời, tay hắn phất nhẹ, nói:
- Vào trận đi!
Theo tay áo hắn vung lên, mây tím tràn ngập trên vùng trời u cốc, ngay cả cửa vào cũng phủ kín lại chậm rãi tan ra, để lộ cửa vào sơn cốc, nhưng ở bên trong sơn cốc, lại vẫn mây tím mờ mịt, mơ hồ có thể thấy được linh quang không ngừng lấp lánh.
Mà tu sĩ canh giữ cạnh sơn cốc đã sớm không nén được, quát một tiếng vội vàng nhảy vào trong đại trận.