Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 796 - Chương 796: Nhị Đạo Khôi Thủ (2)

Chương 796: Nhị đạo khôi thủ (2)
Phương Nguyên hơi ngây ra, ngẩng đầu nhìn, liền thấy lúc này mình đã tới trước cửa Xích Thủy Đan Khê, lại thấy ở bên cạnh sơn môn, dưới một gốc tùng cổ, một nữ hài áo đỏ đang đứng, sắc mặt kiêu căng nhìn về phía mình, chính là Lý Hồng Kiêu đã hai lượt tranh phong với mình.

- Ngươi làm gì ở đây?

Phương Nguyên hơi kinh ngạc, xua đi mây trôi, tò mò nhìn nàng ta.

- Tới thăm lưỡng đạo khôi thủ thanh danh vang xa ngươi!

Lý Hồng Kiêu nhìn Phương Nguyên với vẻ đùa cợt, cười lạnh nói:

- Hai đạo trận đan, ngươi đều đoạt giải nhất, lại không biết phù đạo thì thế nào?

- Phù đạo?

Trong lòng khẽ động, đoán được ý đồ đến của nàng ta, chắc nha đầu này thua hai đạo trận, đan, liền chạy tới tìm hiểu chi tiết của mình? Không nhịn được liền lắc đầu:

- Ta không biết gì về Phù đạo, ngươi có thể yên tâm...

- Ngươi cũng có thứ không hiểu à?

Lý Hồng Kiêu nghe hắn nói vậy cũng hơi ngẩn ra, nhưng rất nhanh lạnh lùng cười một tiếng, nói:

- Ta có gì mà phải lo lắng, ta ngược lại hy vọng có thể nhìn thấy ngươi trên đại khảo phù đạo. Đan đạo và trận đạo ngươi đều thắng ta, nhưng cũng nên cho ngươi kiến thức một chút phù đạo của ta, để bổn cô nương được trút giận... Nhưng không ngờ, ngươi lại từ bỏ đại khảo phù đạo...

Khi nói, nàng ta nhẹ nhàng bấm tay, vạch mấy cái trong không trung.

Hành động này nhìn thì bình thường, vừa không có pháp ấn huyền diệu, cũng không có võ đạo huyền diệu, giống như ở trong không trung viết ra một chữ mà thôi, nhưng theo một chữ này của nàng ta được viết xong, khí cơ của thiên địa vạn vật lại dường như hơi thay đổi, sau đó thì lặng lẽ mất đi.

Mà Lý Hồng Kiêu viết xong chữ này, liền cười lạnh một tiếng, vòng ra sau cây, biến mất không thấy đâu.

Phương Nguyên ngưng thần quan sát một lúc, mới chậm rãi bước về phía trước.

Vừa đi tới chỗ Lý Hồng Kiêu viết chữ, liền chợt thấy thiên địa đại biến, một cỗ khí cơ hùng hồn gào thét mà đến, thân hình hắn bất động, sau đó liền phát hiện phía trước phía sau mình, đột nhiên có thêm những vết nứt, có thể thấy được rõ ràng, giống như kiếm ý, nhưng trong vết nứt này lại ẩn chứa một số lực lượng khác, tuy đơn giản lại rất tinh xảo, ở dưới chân hắn hình thành một chữ "Phù".

- Đây là uy thế của phù đạo à?

Phương Nguyên biết Lý Hồng Kiêu không có địch ý với mình, chỉ muốn triển lãm tạo nghệ phù đạo của nàng ta mà thôi.

Mà từ vừa rồi nàng ta xuất thủ cho thấy, dùng ngón tay làm bút, dùng hư không làm giấy, nàng ta quả thật bất phàm trên phù đạo, chắc nàng ta quả thật muốn dựa vào phù đạo để vãn hồi mặt mũi trước mặt mình, nhưng mình không hiểu phù đạo, nàng ta lại phải thất vọng rồi...

Đan đạo rõ ràng không kém, trận đạo lại có thể tranh đua với mình, hiện giờ không ngờ bản sự phù đạo cũng không tồi...

Nghĩ tới vẻ kiêu ngạo trên người Lý Hồng Kiêu, Phương Nguyên không khỏi thở dài một tiếng:

- Đúng là có vốn liếng để kiêu ngạo!

Hắn bước tới sơn môn của Xích Thủy Đan Khê, trong lòng cũng không nhịn được mà cảm thấy có chút tiếc nuối.

Có điều, khi hắn vừa cất bước đi qua sơn môn, trong lòng bỗng nhiên khẽ động, dường như nghĩ tới gì đó.

- Nếu ta cũng biết phù đạo thì tốt, chẳng phải dễ dàng có được thêm ba tháng à?

Kiến thức phù đạo Lý Hồng Kiêu thi triển, trong lòng Phương Nguyên không ngờ cũng sinh ra một chút hâm mộ, thậm chí trong lòng khẽ động, có một loại xung động muốn lập tức đi học phù đạo, cũng tiện đọ sức với nàng ta trong đại khảo phù đạo, vạn nhất học được thì sao?

Có điều nghĩ thì nghĩ, ý tưởng này vừa hiện lên, lại chỉ có thể cười khổ.

Hắn cũng biết đây là chuyện không thể, người ta bỏ ra bao công sức mới có thể học được ít nhiều bản sự, bởi vì mình đã bỏ công sức trên trận đạo và đan đạo, cho nên mới có thể đoạt được khôi thủ, nhưng phù đạo cũng là một môn học vấn cực kỳ tinh thâm, mình lại chỉ học được một chút cách vận dụng bút pháp cơ bản, không nghiên cứu sâu, muốn chờ mong có biểu hiện kinh diễm trên đại khảo phù đạo thì làm sao có thể?

Có điều đối với nguyên lý phù đạo, hắn lại vẫn biết một chút!

Cái gọi là phù đạo, chính là ngưng tụ một cỗ tinh khí thần, mượn nó để dẫn động lực lượng thiên địa.

So sánh với thuật pháp thần thông, đạo phủ chính là pháp ấn, mà lực lượng thiên địa chính là pháp lực của con người.

Phù triện, chỉ là một một cách gọi, kỳ thật cái quan trọng nhất của phù triện không phải là bản thân phù văn, mà là chữ viết bên trên.

Nói sâu hơn, thậm chí không phải là chữ viết, mà là tinh khí thần của người ta ẩn chứa trong chữ viết.

Chính là thông qua tinh khí thần này, mới có thể câu thông thiên địa, dẫn động lực lượng vạn vật.

Lý Hồng Kiêu viết trong hư không, sau đó rời khỏi, đợi cho Phương Nguyên đến gần, thần thông nàng ta lưu lại mới bạo phát, chính là đạo lý này, nàng ta ngưng tụ tinh khí thần của mình trong hư không, trước khi tinh khí thần này tiêu tán, đạo lực lượng này vẫn một mực tồn tại, đương nhiên viết trong hư không, tinh khí thần rất dễ biến mất, viết trên phù chỉ đặc biệt thì lại khác.

Mà trước khi học tập đạo phù triện, thường thường cần luyện thư pháp, hội họa..

Thư pháp, hội họa là dễ ngưng tụ tinh khí thần nhất, một số đại gia thư pháp, bút viết lên giấy, chữ viết cứng cáp hữu lực, như có thần ý, còn có một số họa sĩ cao minh, vẩy mực vẽ tranh, nhìn thì rất tùy ý, chỉ vài nét bút ít ỏi lại trông rất sống động, như rồng sắp bay, đây kỳ thật chính là ngưng tụ tinh khí thần của mình ở bên trong, đã gần như là lực lượng huyền diệu của phù đạo.
Bình Luận (0)
Comment