Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 807 - Chương 807: Thiên Kích Chùy (1)

Chương 807: Thiên Kích Chùy (1)
Hiện tại cần chỉ là một người thân khỏe sức lớn, dùng bí pháp nào đó vung đại chùy, giúp rèn sắt mà thôi, mình đương nhiên không phải loại người có thiên phú dị bẩm, thần lực vô biên như Quan Ngạo, nhưng mình dù sao cũng là tu sĩ Tử Đan, cường độ và thể lực nhục thân cũng hơn xa người thường.

Cũng chính bởi vậy, hắn mới đề xuất ý kiến để mình đi thử một lần.

Tôn quản sự cũng nghe hiểu ý tứ của hắn, sau khi cân nhắc một lúc, liền gật đầu nói:

- Vậy đi thôi!

Phương Nguyên hơi ngây ra:

- Đi đâu?

Tôn quản sự đã đứng lên đi ra phía ngoài, kinh ngạc quay đầu nói:

- Tìm tiểu nương bì đó!

Phương Nguyên thở dài, thay quần áo, đi theo Tôn quản sự.

Đối với tiểu nương bì đó, trong lòng cũng có chút chờ mong. . .

Hai người rời khỏi Xích Thủy Đan Khê, Tôn quản sự cưỡi mây, cùng Phương Nguyên bay tới phía đông nam, ước chừng hơn nửa canh giờ, liền tới trong một mảng sơn cốc, lại thấy nơi này đông một đống, tây một đám, tụ tập không ít nhân mã, lập hành cung, dựng lều trại, nhân mã qua lại, náo nhiệt phi phàm, lại đều là nơi đặt chân của một số môn phái luyện bảo tới tham gia đại khảo khí đạo.

Đại khảo khí đạo khác với khảo hạch mấy đạo khác, khảo hạch các đạo khác thường thường đều lấy cá nhân làm chủ, thanh danh thi ra cũng là của bản thân, nhưng khảo hạch khí đạo này thì lại khác, luyện bảo thuật, căn bản không phải chuyện một người có thể làm được, bởi vậy cho dù là đại sư luyện bảo lợi hại tới mấy, cũng đều cần một đám học đồ và trợ thủ, phải cùng nhau luyện bảo thì mới tiện hơn.

Bởi vậy trong giới tu hành, những Luyện Bảo Đại Sư đó cũng thường thường đều là đại biểu cho một đội nhân mã, vậy tất nhiên phải có danh hào, cho nên đại bộ phận Luyện Bảo Đại Sư đều không phải là dùng cá nhân để nổi tiếng, mà là dùng truyền thừa nào đó để nổi tiếng, đương nhiên, trong những người này, tất nhiên cũng có một số người nổi tiếng, bản thân mình đã đại biểu cho tạo nghệ cực cao, có điều cho dù là như vậy, cũng đều có rất nhiều bang thủ.

Chính bởi vì đặc điểm này, cho nên cho dù là trường hợp như đại khảo lục đạo, lúc tham gia khảo hạch, cũng thường thường đều là một vị Luyện Bảo Đại Sư, dẫn theo bốn bang thủ cùng ra trận, mà lúc báo danh vào thi, cũng phần lớn là dùng tên của tập thể để tham dự khảo hạch.

Như vậy, tên tuổi có được chính là sở hữu của đạo thống, tiên môn, thế gia.

Mà điều này cũng khiến cho ý nghĩa của đại khảo khí đạo không giống như mấy cuộc thi khác, mấy cuộc thi khác, đều là mang đến một số cơ hội hoặc là phần thưởng, thanh danh cho cá nhân, nhưng đại khảo khí đạo này thường thường sẽ quyết định sự lên xuống và suy vinh của một phương đạo thống, đạo lý tất nhiên rất đơn giản, danh khí lớn, sinh ý cũng lớn, sinh ý lớn thì tài nguyên nhiều, có thể nói là một khảo hạch thực tế nhất trong lục đạo.

Luyện Phong Hào mà Tôn quản sự dẫn Phương Nguyên đến là một khu doanh trướng chiếm phạm vi trăm trượng ở góc tây nam của vùng sơn cốc này, có thể thấy được thế lực không nhỏ, mà trên đường đi, Phương Nguyên cũng nghe Tôn quản sự giới thiệu một chút, Luyện Phong Hào này cũng từng là một đạo thống luyện bảo cực kỳ huy hoàng, pháp bảo từng lưu truyền trong giới tu hành, có ba thành đều là Luyện Phong Hào đả tạo, có thể nói là bàng nhiên cự vật.

Chỉ có điều, sau khi lão lâu chủ của Luyện Phong Hào dùng thân tuẫn kiếm, Luyện Phong Hào này giống như quần long vô thủ, lại bắt đầu suy tàn, rất nhiều cao thủ luyện bảo đều đã trốn đi, sinh ý cũng bị đoạt đi rất nhiều, hiện giờ chỉ còn một vị thiếu chưởng quỹ chống đỡ đơn độc một mình.

Tuy lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, Luyện Phong Hào này vẫn là đạo thống luyện bảo nổi danh trong giới tu hành, nhưng cũng đã lưu lạc đến cảnh giới nhị lưu, kém xa những đại đạo thống luyện bảo nhất lưu, thậm chí có thể nói, vẫn còn đang tiếp tục suy tàn, cho nên, vị thiếu lâu chủ kia, cũng chính là tiểu nương bì trong miệng Tôn quản sự, mới muốn lập chí cướp lấy khôi thủ trong đại khảo khí đạo lần này.

Nàng ta đã coi đại khảo này là cơ hội duy nhất để cứu vớt Luyện Phong Hào!

- Nơi này bận rộn như vậy, ngươi còn có mặt mũi mà chạy ra ngoài dạo chơi, tổng quản này có phải là không muốn làm nữa không?

Vừa đi vào doanh trướng, Phương Nguyên liền nghe thấy tiếng quát mắng tức giận ở bên trong, sau đó liền thấy một nữ tử thanh tú một mặc váy nâu, dáng người thon dài thanh tú chống nạnh nhìn tới, chỉ vào Tôn quản sự mà há miệng chửi to, tính tình mạnh mẽ này quả thật là không hợp với vẻ mặt thanh lệ của nàng ta.

- Một tổng quản không nhận được một xu còn phải ra ngoài tiêu tiền, tưởng ta muốn làm lắm chắc?

Tôn quản sự đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm.

- Ngươi nói gì?

Nữ tử đó liền đi tới nhéo lỗ tai Tôn quản sự, cổ tay xoay ba vòng.

- Đau đau đau...

Tôn quản sự kêu oai oái, nước mắt cũng sắp chảy ra rồi, vẫn vội vàng cố nhoẻn miệng cười, nói:

- Ta không phải ra ngoài chơi bời, ta là đi tìm bang thủ cho ngươi... Ngươi không phải nói muốn đoạt giải nhất thì chỉ có thể dùng bí pháp tổ tiên các ngươi truyền xuống sao...

- Tìm bang thủ?

Nữ tử đó liếc xéo Phương Nguyên một cái, nộ khí trên mặt lại càng đậm, trên tay cũng càng dùng sức hơn:

- Ta đã nói với ngươi rồi, bí pháp đó cần có người vung Thiên Kích Chùy, rèn liên tục mười canh giờ, e là chỉ có Nguyên Anh mới có lực lượng này, ngươi phải đi tìm một Nguyên Anh tới đả thiết cho ta chứ, sao lại đi tìm con mọt sách gầy còm này tới thì giúp được gì? Ngươi còn nói nữa à?
Bình Luận (0)
Comment