Chương 871: Vô địch chi danh (2)
- Hắn không ngờ lại tu luyện hai đạo thần pháp?
- Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết kia là truyền thừa gì?
- Thanh Dương tông là đạo thống nào, là tiên tông ẩn thế bị người quên lãng ư?
Lúc này bên ngoài bí cảnh, chư tu theo dõi khảo thú đều lộ vẻ chấn kinh, nghi hoặc không thôi.
Dù không có mặt trong bí cảnh, trực diện với thế công hung cuồng từ Phương Nguyên, nhưng kinh hãi trong lòng bọn hắn thì vẫn không thua kém nửa phần, tiếng nghị luận vang lên dồn dập như sóng triều, dù chính tai nghe được Phương Nguyên thừa nhận hắn tu luyện hai đạo thần thông, thần tình ai nấy cũng đều khó mà tin tưởng.
Rốt cuộc, số lượng thần pháp trong thiên hạ có hạn, chỉ một ít đại gia tộc mới có được đại truyền thừa, mỗi một đạo truyền thừa, ở trong Tu Hành Giới đều là công pháp thần dị trong truyền thuyết. Có thể nói thế này, tuyệt đại bộ phận thần pháp trên thế gian, tuy chúng tu chưa từng học qua, lại đều đã từng nghe nói, nhưng khi nghe được cái tên Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết nói ra từ trong miệng Phương Nguyên, bọn hắn lại đều hơi ngớ.
So tuy có chút quen thuộc, khăng khăng lại khiến bọn hắn cảm thấy xa lạ, chết sống vẫn nghĩ không ra?
Trong hỗn loạn, ngược lại có mấy người xuất thân tiểu tiên môn chạy tới từ Vân Châu lộ ra thần sắc kinh ngạc, ai nấy đều hoảng sợ như gặp phải quỷ:
- Thanh Dương tông... Thật là Thanh Dương tông lay lắt hơi tàn ở Việt quốc kia?
- Thanh Dương tông đó từng đi ra một vị tuyệt thế thiên kiêu trong truyền thuyết... Là thật?
Trong chúng tu theo dõi khảo thí, có người ẩn ẩn liên hệ Thanh Dương tông mà Phương Nguyên nói với tiểu tiên môn ở Việt quốc hiện giờ kia, song lại cũng có một chút không dám khẳng định, rốt cục, nếu là ở ngàn năm trước, có lẽ còn có người liên hệ tới Thanh Dương tông, nhưng giờ, dù ẩn ẩn nghĩ tới cũng không dám xác định, ngược lại còn cảm thấy, thiên kiêu họ Phương này, sao tiểu tiên môn có thể bồi dưỡng ra được?
Song bất luận thế nào, bọn hắn đều ý thức được một vấn đề, tùy theo ngũ đạo khôi thủ Phương Nguyên ác chiến chúng thiên kiêu trong bí cảnh, vô địch chi thế đã dần hình thành, danh tiếng thiên kiêu cũng truyền khắp tứ vực, cái tên Thanh Dương tông và Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết nhất định đều sẽ vang danh thiên hạ!
- Đi, vô luận thế nào cũng phải tra được Thanh Dương tông kia là tiên môn ra làm sao!
- Thanh Dương tông này có lẽ là đại tông môn ẩn thế nào đó, nhưng nếu bọn hắn đã phái đệ tử hành tẩu trên thế gian, chứng tỏ bọn hắn có tâm tư kết giao đạo thống trong thiên hạ, chúng ta cũng đừng chậm trễ, có thể phái người tới biểu đạt thiện ý...
- Không ngờ hắn lại cùng lúc tu hai đạo thần pháp, khó trách dám phách lối đến vậy!
Trong bí cảnh, lúc này thần sắc các lộ thiên kiêu đã từng giao thủ qua với Phương Nguyên đều phức tạp dị thường.
Huynh đệ Lôi thị liếc nhau một cái, ánh mắt đều có chút đành chịu, huynh trưởng Lôi Tiến thấp giọng nói:
- Nếu chỉ có một đạo thần pháp, hai huynh đệ chúng ta còn có nắm chắc chém đi căn cơ hắn, nhưng hai đạo thần pháp, biến ảo khó lường, trận chiến này, chúng ta thua không oan!
Đệ đệ Lôi Viễn vẫn có chút không phục:
- Lão thái công nói, chúng ta không cần phải e ngại bất cứ tên Tử Đan nào!
Ca ca Lôi Tiến thở dài:
- Nhưng đây đâu phải mỗi Tử Đan, đây là quái vật a...
- Chà chà, may mà lúc ấy ta chạy nhanh...
Tống Long Chúc âm thầm nấp trong bóng tối, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng:
- Tu sĩ Tử Đan nắm trong tay hai đạo thần pháp, e là đã có thể thử so chiêu với đám quái thai Trung Châu rồi, không ngờ lại chạy tới Đạo chiến tranh cao thấp với đám chúng ta, mẹ nó, đây không phải bắt nạt người khác thì là gì!
- Khó trách ngươi có thể học được biến hóa trong thần thông của ta, nguyên lai ngươi còn một đạo thần thông truyền thừa nữa...
Vệ Ngư Tử cũng mắt lạnh nhìn Phương Nguyên tả xung hữu đột trong nồng vụ, trên mặt chớp qua ý cười lạnh lùng, nói:
- Chẳng qua nếu thật luận ra, hai đạo thần pháp của ngươi đánh ngang một đạo thần pháp của ta, như vậy vẫn là thần pháp của ta càng cao minh!
Ở một nơi khác, chư vị tu sĩ Tử Đan như đám người Hứa Ngọc Nhân, Mạnh Quỷ Vương, Trương đà tử, lúc này thần sắc ai nấy cũng đều phức tạp, thậm chí còn có chút tiếc nuối. Mới đầu bọn hắn liên thủ lại vẫn bại dưới tay Phương Nguyên, cục tức trong lòng thực sự khó mà nuốt xuống, nhưng sau khi phát hiện thì ra Phương Nguyên tu luyện hai đạo thần pháp, kết quả này lại không phải thứ gì đó quá khó để chấp nhận, trong lòng cũng dễ chịu phần nào.
- Người này nghênh ngang như thế, song thật ra cũng có vài phần khí phách. Có vẻ trong Đạo chiến lần này, người thực sự có tư cách giao thủ với hắn chắc chỉ có tiểu công chúa Cửu Trọng Thiên, Kiếm Sư Tẩy Kiếm Trì và vị vương gia Nam Hoang thành kia!
- Không sai, nhìn bộ dạng ác chiến của hắn bây giờ, tựa hồ là đang dưỡng thành khí thế, chuẩn bị sẵn sàng giao thủ với mấy người kia!
- Khi đó lại có trò hay để nhìn, thời điểm hắn tiến vào sâu trong bí cảnh cũng chính là lúc đại hí khai màn!
- Đến lúc kết thúc rồi...
Trong tiếng nghị luận, Phương Nguyên đã bay vút mấy chục dặm, một đường liên chiến, chiến ý đã đạt đến cực điểm, đột nhiên hắn phi thân lên giữa không trung, thanh khí từ từ triển khai, bao phủ phương viên gần trăm trượng, nháy mắt sau đó, thanh khí này hóa thành từng mảnh lôi vân, phun trào ra bốn phía, không biết có bao nhiêu tu sĩ tiềm phục bên cạnh hắn bị đánh bay...
Ầm ầm!
Ngay cả nồng vụ chung quanh cũng bị hắn xé nát, trời đất trở lại vẻ trong sáng như bình thường.
Hô...