Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 878 - Chương 878: Huyết Sứ Giả (1)

Chương 878: Huyết sứ giả (1)
Cùng lúc, chùm sáng Lý Hồng Kiêu đánh ra cũng đụng phải Phương Nguyên, chấn cho Phương Nguyên nghiêng ngả, đồng thời kiếm quang Lý Bạch Hồ phun tới cũng kích trúng ngực, lập tức một mảnh đỏ thẫm.

Ba người trùng trùng ngã ra ba hướng, bay xa hơn mười trượng.

Khắc sau, ba người lại đồng loạt ngẩng đầu, tựa hồ đều muốn giãy dụa đứng dậy, nhưng rất nhanh liền lại ngã xuống.

Thương thế đều rất nặng, nhất thời nửa khắc làm sao mà hóa giải cho được?

- Trời ạ...

- ... Không ngờ kết quả lại thế này?

Chúng tu sĩ chung quanh thấy cảnh đó, ai nấy đều kinh hãi hít sâu một hơi khí lạnh, nửa ngày không ai thốt được lời nào.

Ngũ đạo khôi thủ nước đục mò cá, kết quả lại thành tam bại câu thương?

Ba người đều bị thương thành như vậy, trong thời gian ngắn, làm gì còn sức đánh tiếp?

Trong một mảnh lặng ngắt như tờ, ai nấy đều chết lặng, ngơ ngác nhìn nhau.

Không biết qua bao lâu, mới đột nhiên có người cười phá lên, là Tống Long Chúc, hắn hưng phấn bay tới, hét lớn:

- Quá tốt rồi, quá tốt rồi, ba tên trâu bò này đều bị thương, đến lượt chúng ta làm ngư ông đắc lợi, ha ha...

Nghe được lời này của Tống Long Chúc, phản ứng đầu tiên của chúng tu sĩ trên đài cao là sửng sốt, sau đó lập tức thay bằng kinh hỉ.

Vừa rồi nhìn thấy ba vị cao thủ tam bại câu thương, trong lòng bọn hắn đúng là đều có chút sửng sốt, cảm thấy khó mà tiếp nhận, chẳng qua ý niệm vừa chuyển, lập tức liền ý thức được, đúng nhỉ, có lẽ bọn hắn tam bại câu thương chưa hẳn đã là chuyện xấu!

Đối với tu sĩ Tử Đan xuất thân bình dân như bọn hắn, lần Đạo chiến này có ý nghĩa cực kỳ trọng đại, khăng khăng lại xuất hiện hai người như Lý Hồng Kiêu và Lý Bạch Hồ, rõ ràng không cần đến phần thưởng từ Tiên Minh, lại cứ nhất định phải tham gia Đạo chiến, điều này dẫn đến, người vốn có tư cách tiến tiền tam giáp, thậm chí đoạt khôi thủ, lại bị bọn hắn cường hành tước đoạt cơ hội, cộng thêm vị ngũ đạo khôi thủ thân mang hai đại thần pháp kia nữa, có thể nói tiền tam giáp của Đạo chiến lần này e rằng không có chỗ cho những người khác...

Đường đường Tử Đan, chạy đi tham dự Đạo chiến, lại ngay cả tiền tam giáp đều vào không nổi, thực sự khiến người có chút nản chí.

Nhưng giờ thì khác...

Ba người kia bất ngờ tam bại câu thương, há chẳng phải bằng với nhường ra ba thứ hạng đầu?

Điều này đối với ba người mà nói thì có lẽ rất hỏng bét, nhưng đối với đám đông còn lại thì quả thực là chuyện tốt từ trên trời rớt xuống!

Oanh!

Lúc ý niệm này chớp qua trong đầu, chư vị cao thủ Tử Đan tại trường, từ Hứa Ngọc Nhân, Trương đà tử, Mạnh Quỷ Vương đến Vệ Ngư Tử, thậm chí cả huynh đệ Lôi thị thực lực không thua gì cao thủ Tử Đan, cùng với mấy người trước đó từ các phương hướng khác tiến vào ngọc đài, tỷ như nam tử chân trần tay nắm lấy một đóa hoa sen, nữ tử trung niên toàn thân quấn trong sương mù trắng, cả người toát ra hàn khí, da thịt lạnh lẽo như băng …, lúc này ai nấy đều dùng ánh mắt cảnh giác quan sát lẫn nhau, một thân chiến ý như cung kéo căng hết nấc, căng thẳng vô cùng.

Ở bên ngoài bí cảnh, chúng tu thấy cảnh này, ai nấy cũng đều sửng sốt.

Đưa mắt nhìn chằm chằm lên hư ảnh giữa không trung, tâm thần không khỏi căng thẳng...

Không ngờ đến phút sau cùng của Đạo chiến lại trắc trở đến thế, không biết danh thứ tiền tam giáp sẽ rơi vào tay ai?

Nhất thời, bầu không khí trên đài cao như ngưng cố lại, chúng nhân yên ắng đề phòng lẫn nhau, một ít thực lực tương đối mạnh đã bắt đầu rục rịch, số khác thực lực yếu hơn thì cảnh giác nhìn quanh, chỉ sợ cao thủ chung quanh sẽ nhào tới mình trước tiên.

- Ha ha, trời cao giúp chúng ta, sao có thể để lỡ...

- Cướp thôi...

Nhưng bầu không khí ngưng trọng đó cũng chỉ kéo dài mấy giây, tiếp sau đó là một mảnh đại loạn.

Chúng tu sĩ ào lên, lao thẳng về phía ba người Phương Nguyên, ý đồ nhân cơ hội đánh cướp!

Trong ba cao thủ này, Lý Bạch Hồ tạm khoan nhắc tới, chỉ riêng trên thân Lý Hồng Kiêu và Phương Nguyên đã lần lượt có hai ngàn và ba ngàn ma hạch, chỉ cần đoạt được ma hạch từ một trong hai bọn hắn liền đủ để phát tài, chắc chắn có một vị trí trong tiền tam giáp.

Ầm ầm!

Nhất thời, có quá nhiều người ôm theo cách nghĩ này, trường diện không khỏi đại loạn.

Các phương cao thủ đều lao đến nơi này, nhưng vừa nhấc chân lao tới, lập tức liền bị người bên cạnh để mắt tới, thầm hạ sát thủ, nhất thời hiện trường đại loạn, đủ loại kiếm quang, thuật pháp, thần thông, pháp bảo đan xen thành một đoàn, quét ngang đài cao.

- Ha ha, trời cao đúng là chiếu cố ta...

Trong tình thế các bên kiềm chế lẫn nhau, chư vị cao thủ người người bất an, không ai dám xông lên quá gần. Trong loạn cục, Tống Long Chúc nhảy ra ngay từ đầu nhanh chân vọt tới trước mặt ba người kia, mới đầu hắn định ra tay với Lý Hồng Kiêu, nhưng bị Lý Hồng Kiêu trừng mắt liếc một cái, lập tức lá gan xẹp xuống, vô thức quay sang nhìn Phương Nguyên, xoa xoa tay cười nói:

- Vị lão huynh này, xin lỗi a, ta mượn tạm ma hạch của ngươi, đợi sau này Tống mỗ chiếm lấy khôi thủ, hùng bá thiên hạ, nhất định mời ngươi uống một bữa...

Vừa nói vừa vồ tới Túi Càn Khôn bên hông Phương Nguyên.

Mà lúc này, Phương Nguyên đang bị thương quá nặng, không cách nào ngăn cản, đành thở dài một tiếng, quay đầu đi.

- Lão huynh, đợi rời khỏi Đạo chiến, cũng đừng trách ta...

Tống Long Chúc chộp tới Túi Càn Khôn, nhịn không được cười phá lên, tay còn lại niết động pháp ấn, định trấn áp đám người Phương Nguyên, trực tiếp trục xuất bọn hắn khỏi Đạo chiến. Rốt cuộc đoạt đi ma hạch, hắn lo lắng đợi khi đối phương khôi phục sẽ quay lại báo thù, với cao thủ thế này, tốt nhất là cứ hoàn toàn trục xuất mới càng an tâm...

Nhưng đúng lúc đó, trong hiện trường đại loạn đột nhiên vang lên một tiếng cười lạnh:

- Thật thú vị...
Bình Luận (0)
Comment