Chương 907: Tứ Thánh Bát Kiệt Tiểu Thất Quân (1)
Theo lý thuyết, như thế cũng không thể nói là sai, nếu yêu ma chưa chết, thực sự giết hết những người ở lại đối chiến với hắn, nói không chừng sẽ có người khen mấy người này nhìn rõ sự tình, không sinh cường đấu uy, nhưng hiện giờ, dù sao yêu ma cũng đã chết, đám người Phương Nguyên danh đầu nổi bật, lại khiến mấy người bọn họ có chút khó coi, giống như bọn họ ai nấy đều tham sống sợ chết, đại kiếp trước mặt, không có đảm đương vậy.
Quan trọng hơn là, trước đó trong đạo chiến, bọn họ đều từng thua dưới tay Phương Nguyên, về sau lại không có cơ hội thắng lại, liền khiến cho mọi người càng đánh giá thấp bọn họ, lúc này không khỏi trốn ở phía sau người khác, sắc mặt không vui, chẳng nói chẳng rằng.
Mà nghênh đón lời chúc mừng và khen ngợi của các tu sĩ, biểu hiện của mấy vị thiên kiêu này cũng khác với người khác.
Lý Hồng Kiêu mặt không biểu tình, xoay người bước đi, dường như cũng không để ý tới những cái này...
Lý Bạch Hồ thì tươi cười, gật đầu với mọi người, có điều trên vẻ mặt cũng mang theo bộ dạng ứng phó cho xong.
Đám người Hứa Ngọc Nhân, Vệ Ngư Tử, Vi Long Tuyệt thì đều có khí độ, lộ ra vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhưng rõ ràng cũng có chút vui vẻ, mà Tống Long Chúc thì khác với và bọn họ, lúc này đã chen tới phía trước, cười tươi như hoa, bụng cũng không thấy đau nữa.
Chỉ có Phương Nguyên, biểu cảm trên mặt tuy bình thản, trong lòng lại có chút thổn thức.
Nhìn người xung quanh nhấp nhô lên xuống, khen không dứt miệng, trong lòng hắn lập tức nảy sinh một suy nghĩ:
- Đại trượng phu trên đời, vốn nên như vậy...
Sau khi từ bí cảnh đạo chiến đi ra, Phương Nguyên nghỉ ngơi hồi phục ba ngày, trong thời gian ba ngày này, Tiên Minh cũng đang vội vàng xử lý một số chuyện, cũng tạm thời đặt kết quả đạo chiến ở vị trí thứ hai, nguyên nhân trong đây thì Phương Nguyên cũng minh bạch, chuyện lần này thực sự quá ầm ĩ.
Tiên Minh vì chống đỡ đại kiếp, trước nay đều mang thiện ý đối với các thế lực lớn thế gian, bất kể yêu ma tà phái gì mà có thể mượn sức thì đều dốc hết sức mà mượn sức, một số thù cũ oán mới, có thể không nhắc tới thì sẽ không nhắc tới, tất cả mục đích đều là để liên thủ đối kháng đại kiếp.
Thậm chí có thể nói Tiên Minh trên trình độ nào đó vốn không chỉ là Tiên Minh của Nhân tộc, mà là Tiên Minh của các thế lực thế gian, nó cũng không chỉ đại biểu cho lợi ích của Nhân tộc, mà là lợi ích của toàn bộ thế gian, chỉ có điều số lượng tu sĩ Nhân tộc nhiều hơn một chút mà thôi.
Trong Tiên Minh, thậm chí còn có rất nhiều Yêu loại và Tà tu, Ma tu tồn tại, cũng đều ngồi ở địa vị cao, chỉ có điều, số lượng của bọn họ vốn không nhiều lắm, lại thêm một hồi đại biến ngàn năm trước, đã chết đi không ít, hiện giờ số lượng không còn nhiều.
Nhưng bất kể là như thế nào, thái độ của Tiên Minh vẫn rất rõ ràng.
Lần này, mời sứ giả Yêu vực đến Trung Châu xem lễ, vốn cũng thuộc về một loại hành vi hữu hảo như vậy.
Ai có thể ngờ được, sứ giả này không ngờ là người dưới trướng Hắc Ám Chi Chủ, rắp tâm tới hại người?
Tuy Huyết Sứ Giả đó cuối cùng bị các thiên kiêu trảm sát, không thể gây ra đại họa, nhưng chuyện này cũng không thể cứ như vậy mà bỏ qua.
Sứ giả này rốt cuộc có phải Tân Trạch Tiểu Vương Gia chân chính hay không?
Hắn lần này tới đây, chỉ là vì ý tứ của Hắc Ám Chi Chủ, hay là Yêu vực vốn đã biết rõ chuyện này?
Tất cả những điều này đều phải điều tra rõ ràng, nếu không ai trong lòng có thể an tâm được?
Có thể nói, một sự kiện như vậy, hậu quả dẫn phát ra hơn xa tưởng tượng của các tu sĩ.
Có điều đối với đám người Phương Nguyên mà nói, những cái này để nói sau, Tiên Minh tự nhiên có người đặc biệt xử lý việc này, bọn họ chỉ cần tạm thời tĩnh dưỡng, đợi tới ba ngày sau, lại tới tề tụ trước Vấn Đạo Sơn, chờ đợi kết quả đạo chiến Tiên Minh đưa ra là được.
Hiện giờ trong thời gian ba ngày này, chuyện Huyết Sứ Giả dưới trướng Hắc Ám Chi Chủ đại náo bí cảnh đạo chiến, kết quả bị các thiên kiêu trảm sát, đã truyền khắp các vực Trung Châu, sự kiện này không những khiến cho vô số người lại có ấn tượng sâu sắc hơn đối với Hắc Ám Chi Chủ, cũng càng khiến cho danh đầu của đám người Phương Nguyên được lưu truyền rộng, cũng bắt đầu có người hiếu sự phong danh cho đám người bọn họ.
- Tiểu Thất Quân?
Phương Nguyên đang ở trong tiểu viện đọc sách, nghe Tôn quản sự vẻ mặt kích động kể chuyện bát quái, cũng có chút tò mò, không rõ vị Tôn sư huynh này sao không về đả thiết, lại vẻ mặt kích động chạy tới tiểu viện của mình thảo luận những chuyện này làm gì?
- Đúng vậy!
Tôn quản sự rót một ấm trà, hưng phấn nói:
- Đây là cách xưng hô đối với các ngươi ở bên ngoài hiện tại!
Dứt lời liền giải thích một hồi, Phương Nguyên lúc này mới hiểu.
Thì ra trong trận đại chiến này, bảy người gồm hắn và Bạch Bào Kiếm Sư của Tẩy Kiếm Trì Lý Bạch Hồ, tiểu công chúa của Cửu Trùng Thiên Lý Hồng Kiêu, cộng thêm thiên kiêu Đông Hải Vệ Ngư Tử, võ tu thần bí Vi Long Tuyệt, còn có thủ đồ chân truyền Thanh Lưu Tông Hứa Ngọc Nhân, tán tu Tống Long Chúc, xuất lực nhiều nhất, lập công lớn nhất, khi các tu sĩ nói tới việc này, luôn nhắc tới tên của bảy người bọn họ, kể từ đó, cũng đặt cho bảy người bọn họ một cách xưng hô chung, gọi là Tiểu Thất Quân.
Phương Nguyên nghe vậy lại có chút khó hiểu, cười khổ nói:
- Thất Quân thì Thất Quân, sao còn thêm chữ tiểu?