Chương 909: Lục đạo khôi thủ (1)
Cộng với Luyện Phong Hào hứa cho mình tiến vào Lang Gia Các đọc sách ba tháng, vậy là đã có mười lăm tháng rồi, đã khiến hắn rất hài lòng.
Dù sao, trong trận đạo chiến này, hắn cũng đã phát hiện ra nhược điểm của mình.
Đó chính là với tu vi cảnh giới hiện tại mà nói, hắn kỳ thật vẫn thiếu một số thủ đoạn tấn công ở phương diện thần thông.
Mà đây cũng chính bởi vì do hắn không có truyền thừa tiên pháp quyết định.
Nếu có nhiều thời gian để đọc điển tịch thiên hạ như vậy, cũng có hi vọng thôi diễn một chút.
Mà một điểm quan trọng hơn là Tuần Giám Sứ Triệu Chí Trăn của Tiên Minh, từng nhắc nhở mình, nếu trong đạo chiến mình tiến vào được top 3, sẽ có một số phần thưởng không tưởng tượng được, hiện giờ trong lòng hắn cũng có chút chờ mong, muốn xem xem đó rốt cuộc là thứ gì.
Có điều hiện giờ, cũng chỉ có thể nhẫn nại, chờ thời gian ba ngày tới.
Một phen tĩnh dưỡng, đọc sách, luyện kiếm, nhớ lại chỗ được mất không đủ trong trận đạo chiến này, còn giành thời gian kiểm tra một chút kết quả đọc sách của Quan Ngạo trong khoảng thời gian này, thời gian ba ngày, cũng rất nhanh liền trôi qua, đến một ngày này, Phương Nguyên đổi sang thanh sam, lại gọi Quan Ngạo ôm bình đuổi theo Bạch Miêu hứng nước đái mèo về, ép hắn thay một thân nho bào màu vàng nhạt.
Quan Ngạo cao lớn như vậy, mặc nho bào lên người, quả thực tay chân không biết để vào đâu.
Vẻ mặt đau khổ hỏi Phương Nguyên:
- Ta cứ phải mặc cái này à?
Phương Nguyên nghiêm túc gật đầu, nói:
- Đương nhiên, ngươi cũng là khôi thủ,tất nhiên không thể quá giản dị.
Quan Ngạo sắp khó rồi, nói:
- Muốn không giản dị thì đổi y bào khác cũng được mà, ta thấy những tài chủ thôn quê mặc rất đẹp, lúc nhỏ ta vẫn luôn hâm mộ bọn họ, hay là ta đổi một bộ áo bông thêu đồng tiền đi?
Phương Nguyên lườm hắn một cái:
- Đừng có hòng, nho bào này chính là Tôn sư huynh tự tay may cho ngươi đó!
Dứt lời, nhẫn nại giải thích cho hắn:
- Từ sau khi ngươi đoạt khôi thủ kiếm đạo, ta liền phát hiện ngươi nhất định phải đọc sách, đọc sách có thể hiểu lý, hiểu lý thì chính tâm, mà sự chính tâm của ngươi thì bắt đầu từ mặc kiện nho bào này đi.
Vừa nghe tới hai chữ đọc sách, trong lòng Quan Ngạo lập tức sầu khổ.
Lần này trước khi Phương Nguyên tham gia đạo chiến, bảo hắn đọc sách cho tốt, nhưng hắn thật sự là đọc không vào, Phương Nguyên vừa trở lại kiểm tra, tức tới đập cho hắn mấy thước, lòng bàn tay cũng bị đánh sưng vù, chẳng lẽ sau này vẫn phải sống những ngày như vậy à?
Điều này khiến Quan Ngạo khóc không ra nước mắt, nhìn Phương Nguyên với vẻ tội nghiệp:
- Phương tiểu ca, ngươi thay đổi rồi...
- Yêu ma họa loạn, lẻn vào Thần Châu, rắp tâm hại người, đoạn Tiên Miêu ta. Song Cửu Châu ta hưng thịnh, thiên kiêu quật khởi, đạo pháp như thần, chém yêu đồ ma, khiến cho yêu ma đó có đến mà không có đi, ác ý không còn. Đại khảo Lục đạo, vốn là để chống đỡ đại kiếp, bảo vệ cổ nhân đạo, ba năm một đạo chiến. Vì các Tiên Miêu trên đường đồ ma, có nhiều thương tích tổn hại, hiện giờ đạo chiến kết thúc, lão phu và chư vị đồng đạo của Lang Gia Các, trưởng lão các đại đạo thống Trung Châu thương nghị quyết định, chỉ dùng tạo nghệ đạo pháp trong các Tiên Miêu đò ma để định ra thành tích đạo chiến lần này!
Hiện giờ, ba ngày nghỉ ngơi hồi phục đã qua, trước Vấn Đạo Sơn lại dựng tiên đài, trên tiên đài, Tiên Minh Trấn Thủ Thái Khôn Đạo Nhân cùng với đại viện chủ Lang Gia Các Ô Mộc tiên sinh, còn có mấy vị địa vị không kém như Tiên Minh Tuần Giám Sứ, trưởng lão các đạo thống Trung Châu vân vân đều hiện thân trên tiên đài, mà ở chung quanh tiên đài, thì là đạo thống các phương cùng với các tiên môn tới xem lễ bế mạc đại khảo lục đạo.
Dưới tiên đài thì chính là các tu sĩ từng tham gia đạo chiến lần này như Phương Nguyên, mà ở hai bên bọn họ thì là từng tốp người, phân biệt đứng các tu sĩ lúc trước từng tham gia trận khảo, đan khảo, phù, khí cùng với trường kiếm khảo đó.
Trên Tiên đài, Thái Khôn Đạo Nhân tay cầm một bảng màu tím, ánh mắt nhìn đám người Phương Nguyên một cái, liền cười ha ha, mở bảng ra, nói:
- Vì chuyện xảy ra đột nhiên, cũng đối đãi đặc thù, bởi vậy lần đạo chiến này không dùng số ma hạch dể luận thành bại, cũng không giống như lần trước, phân ra thượng trung hạ, cùng với khôi thủ top 10, lần này, chúng ta chỉ thương nghị ra top 3.
Lời ấy vừa vang lên, các tu sĩ chung quanh đều ngẩn ra, vang lên một mảng nhao nhao nghị luận.
Lần đạo chiến này, tuy bị yêu ma phá hoại, không có một kết quả rõ ràng, nhưng thiên kiêu Tiên Miêu xuất hiện cũng ít, không nói cái khác, chỉ là Tiểu Thất Quân mà mọi người đang nghị luận, cũng chính là có bảy người, nếu chỉ có ba danh ngạch thì chia thế nào?
Cũng có một số người đã sớm biết được nội tình, lúc này lại mặt mày tươi cười.
Cũng đúng lúc này, vị Tiên Minh Trấn Thủ Thái Khôn Đạo Nhân đó cười nói:
- Các ngươi đừng vội ồn ào, cứ nghe lão phu nói đã, lần đạo chiến này, Xích Thủy Đan Khê Phương Nguyên, cực Cực Bắc Tuyết Nguyên Tẩy Kiếm Trì Lý Bạch Hồ, Cửu Trùng Thiên Hồng Tích Công Chúa Lý Hồng Kiêu ba người đều là khôi thủ!
Mọi người chung quanh nghe vậy, lập tức trở nên ầm ĩ.
Trước đó bọn họ cũng đoán rất nhiều, thậm chí định ra cả bàn cược, cược trong Tiểu Thất Quân này ai sẽ đứng đầu, nhưng lại không ngờ rằng, hiện giờ vừa tuyên bố ra, không ngờ lại không ai ngờ được, hơn nữa là ba người cùng thành khôi thủ, thật sự là thật sự, có điều cũng có người trong lòng cũng thầm gật đầu, nếu thực sự theo công huân mà tính, kết quả này cũng không sai.
Chỉ có Tống Long Chúc đứng ở phía sau Phương Nguyên vừa nghe vậy lại mặt đầy khó chịu:
- Ba người, ba người mà không có ta à?