Chương 913: Hiện tại hắn còn sống không
Vô Khuyết Kiếm Kinh hắn tu luyện chỉ có ba quyển, nhưng Phương Nguyên hiện giờ chỉ tu luyện đến quyển thứ hai, chỉ vì kiếm ý của mình đến nay vẫn chưa đại viên mãn, cho nên không thể tham ngộ quyển thứ ba, tất nhiên cũng không biết cảnh giới sau kiếm ý là gì, dù sao kiếm đạo không giống thần thông, mọi người có lĩnh ngộ riêng của mình, rất ít có người có thể miêu tả chuẩn xác ra đặc điểm của từng cảnh giới.
Lý Bạch Hồ cười cười, nói:
- Không sai, sau kiếm ý chính là kiếm tâm, có điều trên đời này, có thể ở tuổi của chúng ta, lại ở cảnh giới Kim Đan, mà có hi vọng đột phá tới cảnh giới kiếm tâm, tính đâu ra đấy thì cũng không vượt quá mười người, mà trong mười người này, ít nhất có bốn người ở Tẩy Kiếm Trì ta, mà ngươi, vốn cũng có thể trở thành một trong mười người đó!
Phương Nguyên lưu ý đến chữ "vốn" trong lời nói của hắn, Tẩy Kiếm Trì Bạch Bào Kiếm Sư này từng nói, nếu bọn họ ở trong đạo chiến có thể không chết, hắn sẽ nói với mình nguyên nhân Tẩy Kiếm Trì không muốn để mình tiếp tục sử kiếm.
Trong lòng hơi trầm ngâm, cũng minh bạch hắn vì sao lại tới tìm mình uống rượu.
Thế là, hắn dứt khoát trực tiếp hỏi:
- Kiếm ý của ta dưỡng cũng sắp được ba năm rồi, thủy chung lại vẫn chưa viên mãn, ngươi biết vì sao không?
Lý Bạch Hồ trầm mặc một hồi, quay đầu nhìn hắn, nói:
- Nếu để ta nói thật, ta hy vọng ngươi vĩnh viễn đừng có tiến cảnh!
Phương Nguyên hơi nhíu mày
Nếu trước đây mà hắn nghe thấy những lời này, trong lòng tất sẽ vô cùng không vui, nhưng hiện giờ, đã nhìn ra Lý Bạch Hồ có ẩn ý, liền chỉ trầm mặc, không vội trả lời, bất kể là như thế nào, Lý Bạch Hồ nói hy vọng tu vi kiếm đạo của mình vĩnh viễn đừng có tiến cảnh, vẫn dễ nghe hơn nói Tẩy Kiếm Trì hy vọng mình vĩnh viễn không sử kiếm nữa.
Quả nhiên, Lý Bạch Hồ thấy Phương Nguyên không tức giận, mới chậm rãi nói tiếp:
- Kiếm ý của ngươi không viên mãn, sẽ không đi tu luyện kiếm tâm, nếu ngươi vĩnh viễn không tu luyện đến một bước kiếm tâm đó, ta có thể cam đoan Tẩy Kiếm Trì sẽ không gây sự với ngươi!
Phương Nguyên nghĩ nghĩ, nói thẳng:
- Nói cho ta biết nguyên nhân đi!
Lý Bạch Hồ trầm mặc một hồi, mới chậm rãi nói:
- Bởi vì ngươi tu luyện là tà kiếm!
Phương Nguyên thản nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nói:
- Ta tu luyện không phải tà kiếm!
...
Vấn đề dường như lại tới chỗ đối chọi gay gắt, hai người trước kia tất nhiên trừ động thủ ra thì không có lựa chọn khác, có điều lần này, Lý Bạch Hồ rõ ràng không muốn động thủ, hắn chỉ thở dài một tiếng, lại cầm bầu rượu lên rót cho Phương Nguyên một chén, nói:
- Ngươi hiện tại tu luyện tất nhiên không phải tà kiếm, mà đây cũng chính là một trong những nguyên nhân mà kiếm ý của là ngươi thủy chung chưa đại thành, nhưng tương lai...
Lại tự rót cho hắn một chén, uống cần mới kẹp bầu rượu vào giữa hai ngón tay, chậm rãi chuyển động, trầm ngâm hồi lâu, mới chậm rãi nói ra:
- Nếu kiếm ý của ngươi không thể đại thành, cũng cứng tỏ bản thân sẽ không đi vào tà kiếm chi đạo?
Phương Nguyên nghe ra ẩn ý của hắn, hơi ngẩn ra, ngưng thần nhìn về phía hắn.
- Hoặc là ta đổi một cách nói khác nhé.
Lý Bạch Hồ nghênh đón ánh mắt của hắn, thản nhiên nói:
- Nếu ngươi chỉ có dựa vào tà pháp nào đó mới có thể kiếm ý đại thành, ngươi sẽ chọn thế nào?
- Các ngươi không muốn để ta sử kiếm, chính bởi vì nguyên nhân này à?
Vấn đề của Lý Bạch Hồ khiến cho trong lòng Phương Nguyên hơi trầm xuống:
- Chính bởi vì lo lắng ta sẽ đi vào tà kiếm chi đạo?
- Không sai!
Lý Bạch Hồ nhìn vào mắt Phương Nguyên, trầm mặc một lúc, mới nói:
- Kiếm đạo của ngươi truyền thừa từ nơi nào, trước đây ta cũng không biết, chỉ có thể suy đoán, vẫn nghĩ ngươi phải chắc có quan hệ với Yêu tu cực bắc, nhưng hiện giờ nếu ngươi đã công khai thân phận của mình, chính là đệ tử của Vân Châu Thanh Dương Tông, vậy chuyện này cũng có thể suy ra manh mối, cái tên Thanh Dương Kiếm Si này, ngươi chắc không xa lạ gì chứ?
Nghe thấy bốn chữ Thanh Dương Kiếm Si, trong lòng Phương Nguyên lập tức hơi khẽ động.
Hắn tất nhiên là không xa lạ gì với cái tên này, từ sau khi hắn có được Vô Khuyết Kiếm Kinh, liền đã biết được cái tên này, lại biết về sau người này độn vào Ma Tông, đồng thời tất nhiên cũng nghĩ tới ân oán của người này và Tẩy Kiếm Trì!
- Kiếm đạo của hắn không học được à?
Phương Nguyên đã lên tiếng, trong lời nói đã có một chút lãnh ý.
- Đừng hiểu lầm, kỳ thật người này là một vị tiền bối mà ta vô cùng tôn trọng...
Lý Bạch Hồ thản nhiên nói:
- Sự tôn trọng của ta đối với hắn thậm chí còn vượt trên cả sư tôn của ta!
Nghe thấy vậy, Phương Nguyên cũng hơi ngẩn ra, nhìn ra Lý Bạch Hồ không phải đang nói dối, địch ý trong lòng cũng vơi đi.
- Hắn hiện giờ còn sống không?
Sau khi trầm mặc một thoáng, hắn hỏi ra vấn đề này.
Mà đây cũng mà một vấn đề mà hắn quan tâm nhất từ sau khi tu hành Vô Khuyết Kiếm Kinh.
Kỳ thật đâu chỉ là Lý Bạch Hồ, người hắn đời này bội phục không nhiều lắm, nhưng tổ sư của Vô Khuyết Kiếm Kinh này tuyệt đối là một trong số đó, hơn nữa theo tạo nghệ kiếm đạo của hắn càng lúc càng sâu, lĩnh ngộ đối với Vô Khuyết Kiếm Kinh càng lúc càng nhiều, loại khâm phục này cũng càng sâu hơn.
Hắn quả thực nghĩ không thông, kiếm đạo tinh diệu bực này, rốt cuộc là dạng người gì mới tham ngộ ngộ ra được?
Dưới tình huống mình có Thiên Diễn Thuật, cũng vẫn cảm thấy kiếm đạo này vô cùng huyền ảo.
- Vị tiền bối đó sống hay chết ta cũng không biết, ghi chép của Tẩy Kiếm Trì chúng ta đối với hắn cũng chỉ đến khi hắn trốn vào Ma Tông là kết thúc, có điều có một việc có thể xác định, đó chính là hắn ở trong Ma Tông để lại một đạo truyền thừa.