Chương 915: Ít nói nhảm thôi, đầy rồi (2)
- Đến lúc đó...
Lý Bạch Hồ quay đầu lại, nói khẽ:
- Phương đạo huynh, ngươi cảm thấy ngươi còn lựa chọn à?
Phương Nguyên minh bạch ý tứ của hắn, bởi vậy chỉ trầm mặc không nói gì.
- Những Tà tu này chúng ta có một cách xưng hô thống nhất, gọi là Kiếm Nô.
Lý Bạch Hồ nói:
- Nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ đã mất đi lòng ngự kiếm, lại cam chịu làm nô của kiếm, trên trình độ nào đó, đây kỳ thật cũng là một trong những nguyên nhân mà Tẩy Kiếm Trì chúng ta không muốn công khai chuyện này với thiên hạ, trên đời này có quá nhiều người vì đạt được lực lượng cường đại mà không từ thủ đoạn, nếu để bọn họ biết có kiếm đạo như vậy tồn tại, không biết sẽ có bao nhiêu kiếm tu tới Tuyết Nguyên, tìm kiếm Kiếm Kinh này, chính tà ở trong mắt bọn họ, căn bản không tính là gì, dưới sự tiêu diệt của đại kiếp, có gì quan trọng hơn thực lực của mình?
- Kiếm Nô?
Phương Nguyên hồi vị hai chữ này, cũng cảm thấy vô cùng chuẩn xác.
- Chỉ là bọn họ không nghĩ tới, một khi đi vào con đường tà đạo, liền không thể quay đầu được nữa.
Lý Bạch Hồ dài thở dài một tiếng, vỗ vai Phương Nguyên, nói:
- Sư tôn của ta từng nói, kiếm đạo đại viên đại mãn bực này, bản thân chính là không thể tồn tại, đại đạo ngũ thập, độn khứ kỳ nhất, có thể thấy được thế gian cũng không có vật viên mãn vô khuyết, tương ứng, tất nhiên cũng sẽ không có kiếm đạo viên mãn vô khuyết, năm đó vị kiếm si kia cực tình ở kiếm, theo đuổi viên mãn, bản thân chính là một phương hướng một sai lầm!
- Bởi vì bản thân vĩnh viễn không thể viên mãn, như vậy cuối cùng tất nhiên sẽ đi cướp bóc kiếm tâm kiếm ý kiếm hồn của người khác, để bù đắp cho chỗ không trọn vẹn của mình, nhưng có chuyện bọn họ nghĩ không thông, đây chỉ là viên mãn giả dối, chỉ là một loại ảo ảnh, càng cướp bóc, càng không trọn vẹn, tựa như hoa trong tranh, trăng trong nước, cầu mà không có được, vậy thì chỉ có thể tiếp tục cướp bóc, cứ lặp đi lặp lại như vậy, vĩnh viễn không có chừng mực, cho đến vực sâu vô tận!
Khi nói đến đây, bàn tay Lý Bạch Hồ chậm rãi đậy lên bầu rượu.
Một đạo tửu thủy kiếm từ trong bầu bay ra, mang theo một loại vị súc tích khôn kể, rót vào trong chén rượu của Phương Nguyên!
- Phương đạo hữu, uống chén này đi...
Thân hình Lý Bạch Hồ bất động, nhưng trên người lại lờ mờ vấn vít một đạo kiếm khí, thanh âm cũng như kiếm minh.
Chén rượu này, cũng giống như một thanh kiếm, đâm vào trong lòng Phương Nguyên.
Ngay cả thanh âm của hắn, lúc này cũng giống như phát ra kiếm minh, ẩn chứa kiếm ý nào đó khó có thể diễn tả bằng lời, từ từ mở miệng nói với Phương Nguyên:
- Nếu từng liên thủ đồ ma, vậy cũng không muốn đao kiếm chĩa vào nhau nữa, Phương đạo hữu, ngươi thần thông hơn người, tiền đồ vô lượng, không đi tiếp đường này, vốn là một đại đạo lên trời, việc gì cứ phải nhất quyết bước vào một con đường đã định trước là tử lộ?
- Nghe ta một câu khuyên, tốt nhất, hay là bỏ kiếm đi.
Thân hình Phương Nguyên khựng lại, tay cầm chén rượu giống như nặng cả ngàn cân, cổ tay cũng giống như cứng ngắc.
Hắn biết, đây là Lý Bạch Hồ đang xuất kiếm với mình.
Hai người trong bí cảnh đạo chiến chưa triển khai đọ sức, cuối cùng vẫn tới lúc này!
Lời nói là kiếm, đại thế là công!
Lý Bạch Hồ đã phân trần sự thật rất rõ ràng, dưới tình huống mình không muốn đi vào con đường tà đạo, dường như chỉ có nghe theo một câu mà hắn khuyên, uống vào chén rượu này, mà như vậy cũng đại biểu cho, từ nay về sau, mình thật sự phải bỏ kiếm đạo...
Vậy chén rượu là uống hay không uống?
Phương Nguyên dường như suy tư rất lâu, lại dường như chỉ suy tư một thoáng.
Sau đó hắn đột nhiên cười cười, nhìn Lý Bạch Hồ nói:
- Ta sẽ không bước lên con đường tà đạo, nhưng cũng sẽ không bỏ kiếm!
Kiếm khí trên người Lý Bạch Hồ càng tăng lên, lạnh lùng nói:
- Cho dù đó là một tử lộ?
- Chưa chắc đã là tử lộ!
Phương Nguyên vẻ mặt bình thản, nhìn về phía chén rượu đó, nói:
- Ta trước kia cũng không phải chưa gặp tình huống tương tự, sự thật chứng minh, đó không phảilà tử lộ, cũng không nhất định cứ phải bước lên con đường tà đạo, đó chỉ là vì còn có một thứ mà người khác không nghĩ tới mà thôi, cho nên con đường này ta sẽ đi tiếp, cho dù vị bản thân tiền bối kia không đi thông con đường này, ta cũng sẽ thử đi thông con đường này...
Lý Bạch Hồ không nhịn được mà nhíu mày:
- Đại đạo ngũ thập, độn khứ kỳ nhất, trên đời này không thể có viên mãn chân chính...
- Đúng vậy, đại đạo ngũ thập, độn khứ kỳ nhất..
Phương Nguyên chậm rãi trả lời:
- Cho nên, trên đời này nếu không có viên mãn chân chính, vậy ai đả bảo sẽ có tàn khuyết chân chính?
Nói xong những lời này, hắn cầm chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Tất cả kiếm khí chung quanh Lý Bạch Hồ đều tản đi, ánh mắt trở nên vô cùng cổ quái.
Một lát sau, hắn mới lại rót một chén rượu cho Phương Nguyên, nói:
- Kiếm đạo này của ngươi vẫn không nhất định đi thông được...
- Nhưng trận đấu này dù sao cũng là ta thắng rồi, không phải sao?
Phương Nguyên cười cười, nặng nề đặt chén rượu lên trên lan can, hào hùng vạn trượng nói:
- Ít nói nhảm thôi, đầy rồi!
Lý Bạch Hồ rót đầy rượu cho Phương Nguyên, có chút mất mát xách bầu rượu đi.
Hắn ở trong bí cảnh đạo chiến, đã chủ động yêu cầu Phương Nguyên xuất kiếm, như vậy sau khi rời khỏi bí cảnh, tất nhiên không thể giống như trước được nữa, cường hành bức Phương Nguyên bỏ kiếm, nhưng hắn vẫn dùng lời nói làm kiếm, đọ một chiêu với Phương Nguyên, ý đồ thông qua điều này để khuyên bảo Phương Nguyên, chỉ đáng tiếc là, Phương Nguyên không bị lời nói của hắn ảnh hưởng, cũng không bị đạo lý của hắn bức bách, ngược lại còn phá kiếm thế của hắn.