Đại Lão Huyền Học Gả Vào Hào Môn

Chương 38


Đoạn Tâm Dung là người thông minh, một câu của Thẩm Nghiệp, cô liền hiểu được có ý tứ gì.
Hai nhà liên hôn, cô cùng chồng ký tên tiền hiệp nghị kết hôn, bọn họ từng người từ trong nhà kế thừa cổ phần, đây là thuộc về tài sản của bọn họ.

Nhưng trên danh nghĩa thì hai người còn có công ty chung, một bộ phận là tài sản trong hôn nhân, vô pháp cắt.

Nếu tài khoản chồng xảy ra vấn đề, chỉ khả năng là tiền bổ khuyết công ty tham ô.
Thẩm Nghiệp cho tin tức này thật sự quá trọng yếu, nếu không có Thẩm Nghiệp nhắc nhở, cô phỏng chừng vẫn luôn chẳng hay biết gì, không biết khi nào mới có thể phát hiện.
“Thẩm đại sư, đa tạ ngài.” Đoạn Tâm Dung móc di động ra, “Mã QR ngài đâu, tôi trả tiền cho ngài.”
Hiện tại trong vòng cơ bản đều biết Thẩm Nghiệp đại sư là người không nói nhiều, chỉ dùng mã QR nói chuyện.
Thẩm Nghiệp còn rất thích Đoạn Tâm Dung sảng khoái, bất quá cậu không tính toán lấy tiền: “ Ngài tìm tôi tính ly hôn, tôi chưa xác thực đáp án, ngài liền không cần đưa tiền.”
Đoạn Tâm Dung lại lắc đầu: “Ngài cung cấp cho tôi tin tức này, so với việc nói cho tôi có thể ly hôn hay không còn quan trọng hơn một trăm lần, đáng giá đưa tiền!”
Trên thực tế, nếu có thể bắt được nhược điểm của chồng, cô chẳng những có thể ly hôn, còn có thể từ bên chồng lấy được càng nhiều đồ tốt.
Cô cười nói: “Ngài an tâm thoải mái lấy tiền đi, chờ tôi ly hôn, đến lúc đó lại lấy số tiền lớn cảm tạ ngài.”
Thẩm Nghiệp suy nghĩ một chút, chính mình lộ ra cho Đoạn Tâm Dung một tin tức quan trọng, lấy tiền cũng không quá đáng, vì thế nhanh nhẹn mà mở ra mã QR.
Chờ Đoạn Tâm Dung đi, Thẩm Nghiệp liền nhớ tới Dương Minh cùng Lưu Nguyệt Quyên.

Lần trước cậu cũng cùng Dương Minh đề ra vấ đề tài vụ, cũng không biết Dương Minh rốt cuộc có cùng Lưu Nguyệt Quyên ngả bài hay không.
Mấy ngày nay cậu vẫn luôn ở nhà dưỡng thân thể, sắp quên mất vụ này, xem ra trở về phải hỏi Diệp Trạch.

Diệp Trạch vẫn luôn gọi người nhìn chằm chằm Dương Minh cùng Lưu Nguyệt Quyên, chắc là biết tình huống.
Vì thế buổi tối về nhà, Thẩm Nghiệp liền hỏi chuyện này.
Diệp Trạch nghe Tông Nhất Minh báo cáo tình huống, biết Dương Minh đã nhốt Lưu Nguyệt Quyên cùng Đái Chí Ngân.
Thẩm Nghiệp tấm tắc: “Dương Minh lá gan không nhỏ a, đây là việc phi pháp nha.”
Bất quá Dương Minh cùng Lưu Nguyệt Quyên có thể liên thủ hại chết mẹ nguyên chủ, trong tay còn dính mạng những người khác, làm chuyện xấu không ít, giam giữ Lưu Nguyệt Quyên cùng Đái Chí Ngân với gã mà nói căn bản không đáng nhắc tới.
Dương Minh hiện tại một bụng lửa giận, chỉ muốn giết chết đôi gian phu dâm phu kia, lại muốn phế đi đứa con hoang Dương Kế Tổ kia.
Ngày đó Dương Minh bảo Lưu Nguyệt Quyên gọi Đái Chí Ngân tới nhà ăn cơm chiều, còn bảo Dương Kế Tổ tiếp khách, lúc sau gã trộm bỏ thuốc vào đồ ăn ba người, ba người thực nhanh liền hôn mê bất tỉnh.
Chờ Lưu Nguyệt Quyên ba người tỉnh lại, liền phát hiện chính mình bị bó thành bánh chưng, ném ở gác mái, mà trong tay Dương Minh cầm một con dao găm, âm trầm mà cười với ba người bọn họ.
Lưu Nguyệt Quyên bị hoảng sợ, lập tức hô: “Lão Dương, ông làm gì vậy?”
Dương Minh cười lạnh đi đến trước mặt ả, một bạt tai nặng nề mà đánh ở trên mặt ả: “Tôi làm cái gì, trong lòng cô cùng Đái Chí Ngân không rõ sao?”
Một cái tát này Dương Minh dùng toàn bộ sức lực, Lưu Nguyệt Quyên bị đánh đến thân thể nghiêng sang một bên, mặt sưng lên, trong miệng cũng chảy máu.
Nhưng Lưu Nguyệt Quyên cố nhịn đau, phản ứng đầu tiên của ả là, việc chính mình cùng Đái Chí Ngân bại lộ.
Này rất không ổn.
Ả lập tức làm nũng nói: “Lão Dương, ông có phải hiểu lầm không, mặc kệ ông nghe được đồn đãi gì, kia đều là giả……”
“Câm miệng!” Dương Minh lại tát thêm một cái.
Lưu Nguyệt Quyên bị tát đến hai mắt sao Kim quay mòng mòng, mặt bên kia cũng sưng lên.
Ả nhích nhích ra sau, nức nở mà khóc lóc: “Lão Dương, ông như thế nào có thể đối với tôi như vậy.”
Trước đây Dương Minh thích nhất Lưu Nguyệt Quyên nhu nhược đáng thương mà khóc thút thít, chỉ cần ả vừa khóc, gã liền cảm giác tim đều đau.

Nhưng hôm nay nghe thấy Lưu Nguyệt Quyên khóc, gã chỉ cảm thấy ghê tởm tột đỉnh.
“Tiện nhân, đội nón xanh cho lão tử hơn hai mươi năm, cô rất có năng lực a!” Dương Minh lại chát chát hai tiếng, đánh ở trên mặt Lưu Nguyệt Quyên.
Lưu Nguyệt Quyên trong lòng lộp bộp một chút.
Quả nhiên, việc giữa ả cùng Đái Chí Ngân bị Dương Minh phát hiện.
Ả biết Dương Minh khẳng định đang ở trạng thái thịnh nộ, không dám kích thích Dương Minh, chỉ có thể tận lực làm Dương Minh bình tĩnh lại.
“Ông trước hết nghe tôi giải thích được không?” Ả hoa lê dính hạt mưa mà khóc lóc, thanh âm mềm như bông.

Ả lớn lên đẹp, lại là bộ dáng tiểu bạch hoa Dương Minh thích nhất, ả liền ở trước mặt Dương Minh làm nũng kiều thanh kiều khí.

Nhưng hiện tại hai bên mặt ả sưng phù thành đầu heo, trên mặt còn có dấu năm ngón tay, nhìn vừa ngu vừa đần, Dương Minh như thế nào sẽ thích.
Nghĩ đến tiện nhân này chính là dùng bộ dáng bạch liên hoa mê hoặc mình, sau đó đội nón xanh cho mình hơn hai mươi năm, Dương Minh liền cảm thấy càng ghê tởm, một chân đá vào ngực Lưu Nguyệt Quyên: “Đĩ điếm, cút đi!”
Lưu Nguyệt Quyên bị đá ra xa nửa thước xa, cái gáy đánh vào vách tường, phát ra một tiếng vang lớn.
Bên kia Dương Kế Tổ đã sớm tỉnh lại, thấy mẹ cùng cha vẫn luôn yêu thương cùng chính mình trở nên táo bạo như vậy, nhịn không được vội vàng mà hô: “Ba, ba sao có thể đánh mẹ!”
“Câm mồm, mày là con hoang đừng gọi tao là ba!” Dương Minh nộ khí đằng đằng mà quay đầu lại, một cái tát đánh lên mặt Dương Kế Tổ.
Dương Kế Tổ bị đánh.
Trước đây Dương Minh nhiều sủng hắn a, hắn muốn cái gì đều cho hắn, hơn nữa vô số lần nói với hắn về sau đồ vật Thẩm gia đều là của hắn.
Cha hắn như thế nào đột nhiên thay đổi?
Còn Đái Chí Ngân đồng dạng bị bó thành bánh chưng vẫn luôn không lên tiếng.
Hắn phi thường rõ ràng tình cảnh chính mình, biết muốn cho Dương Minh bình ổn lửa giận, khẳng định không đơn giản.

Hắn tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, liền vì để Dương Minh trước xả lửa giận lên người Lưu Nguyệt Quyên cùng Dương Kế Tổ.
Đáng tiếc Dương Minh vẫn chú ý tới hắn.
Dương Minh quay đầu lại nhìn hắn, cười lạnh một tiếng, đến gần hắn.
Đái Chí Ngân đáy mắt lộ ra đề phòng.
Dương Minh ngồi xổm trước mặt hắn, bóp mặt hắn: “Lão Đái, ông hay lắm a, lấy tiền lương tôi, lên giường cùng nữ nhân của tôi, sinh con hoang làm con trai tôi……Nhìn không ra ông có năng lực như vậy.”
Đái Chí Ngân nhìn ánh mắt Dương Minh, liền biết Dương Minh đầy sát ý, là thật sự muốn giết hắn.

Trong tay Dương Minh từng có mạng người, khẳng định không thèm để ý giết nhiều thêm một người.
Nghĩ đến đây, Đái Chí Ngân lập tức chịu thua: “Tôi sai rồi, chỉ cần nhài nguôi giận, đối phó với tôi như thế nào, tôi không oán hận một cậu.”
Đây cũng là cái cớ để kéo dài thời gian.
Dương Minh đương nhiên không có khả năng bị hắn nói mấy câu liền bị đả động, âm mặt nói: “Được a, tất cả tiền đều trả lại cho tôi, tôi liền suy xét buông tha mấy người.”
Nếu không phải vì lấy lại tiền, gã mới không giữ lại đôi gian phu dâm phụ này.
Tuy rằng gã giết chết Lưu Nguyệt Quyên, có thể kế thừa di sản Lưu Nguyệt Quyên, nhưng trong tay Đái Chí Ngân cũng có không ít tiền, gã trước hết cần lấy tiền về tay mới được.
Đái Chí Ngân lập tức nói: “Có thể, tất cả tiền đều là của ngài.”
Dương Minh đã sớm chuẩn bị tốt, lấy ra một chồng văn kiện để Đái Chí Ngân ký tên, thấy tất cả tài sản dưới danh nghĩa Đái Chí Ngân toàn bộ tặng cho gã.
Tặng tài sản phải phải đóng số tiền thuế lớn, Dương Minh thịt đau đến không chịu được, nhưng gã muốn giải quyết nhanh chuyện này, chỉ có thể dùng thêm ít tiền.
Đái Chí Ngân phi thường sảng khoái mà ký tên.
Dương Minh lại đi qua bên Lưu Nguyệt Quyên.
Lưu Nguyệt Quyên luyến tiếc số tiền đó, ả theo Dương Minh vài năm, mới từ trong tayDương Minh lấy ra một nửa tài sản, ả sao có thể nguyện ý đe tiền trong tay phun ra.

Ả thậm chí còn cùng Đái Chí Ngân thương lượng, sớm một chút giết chết Dương Minh, cũng lấy luôn tiền còn dư lại của Dương Minh tới tay.

Hiện tại lại bị Dươn Minh bắt được, còn phải đem tiền trả về, trong lòng ả không muốn gấptrăm lần.
Dương Minh vừa thấy biểu tình ả liền biết ả đang nghĩ gì, cười lạnh nói: “Cô không ký cũng phải ký.”
Lưu Nguyệt Quyên khóc lóc nói: “Tôi sinh cho ông đứa con trai……”
Lời nói chưa nói xong, ả đã bị Dương Minh một chân đá vào trên bụng.
“Tiện nhân, mày còn có mặt mũi nói tới con trai! Này là con hoang mày sinh cho Đái Chí Ngân, tao làm rùa đen vương bát đản giúp hai người nuôi hai mươi năm, mày coi tao là kẻ ngu đúng không!”
Dương Minh càng nghĩ càng giận, đối với Lưu Nguyệt Quyên lại là một trận tay đấm chân đá.
Lưu Nguyệt Quyên cuộn tròn thân thể, bị đánh đến cả người co rút.

Ả đương nhiên biết thân phận Dương Kế Tổ bị bại lộ, nhưng ả nghĩ Dương Minh nuôi Dương Kế Tổ hai mươi năm, thế nào cũng sẽ có chút tình cảm mới đúng.


Nhưng ả không rõ ràng lắm, Dương Kế Tổ tồn tại, chính là nhắc nhở Dương Minh hai mươi năm nay tin sai nữ nhân cùng huynh đệ, nhắc nhở Dương Minh hơn hai mươi năm bị đội nón xanh, Dương Minh sao có thể không tức.
“Ký cho tao!” Dương Minh một cái tát đánh ở trên mặt Lưu Nguyệt Quyên, không chút thương tiếc mà túm lấy tóc ả uy hiếp.
Lưu Nguyệt Quyên trong miệng phun ra máu, ủy khuất mà khóc lóc: “Lão Dương, ông buông tha tôi đi……”
Dương Minh lại cho ả mootn bạt tai: “Ký!”
Cuối cùng Lưu Nguyệt Quyên chỉ có thể không tình nguyện mà ký tên.
Dương Minh đem văn kiện để ra ngoài cửa, lại trở về, âm hiểm cười nói: “Ký tên, trò hay nên lên sân khấu rồi.”
Gã cầm dao găm, đi đến trước mặt Lưu Nguyệt Quyên.
Dưới đèn dây tóc, mặt dao loé ra tia sáng âm lãnh, Lưu Nguyệt Quyên sợ tới mức lui thẳng vào góc tường.
Dương Minh cũng không cùng nàng vô nghĩa, con dao vung lên, trong miệng mắng: “Tiện nhân, mày đi tìm chết đi!”
Một cánh tay Lưu Nguyệt Quyên nháy mắt bị rạch một vệt, mùi máu tươi tràn ngập ở trong không khí.

Dương Minh lại rạch một nhát, hai nhát…… Lưu Nguyệt Quyên đôi mắt trợn tròn, một khắc con dao rơi xuống, ả hét lên một tiếng, đau tới hôn mê bất tỉnh.
Dương Minh cũng không buông tha ả, lấy chậu nước lạnh, lại trộn lẫn một túi muối, đổ lên miệng vết thương ả: “Tiện nhân, mày tránh cái gì a, mày còn phải nhìn tao như thế nào tra tấn gian phu mày nha.”
Miệng vết thương rải muối, Lưu Nguyệt Quyên đau đến kêu to, hàm răng đánh run, khóc thút thít nói: “Lão Dương, lão Dương, tôi biết sai rồi……Tôi là đĩ điếm, tôi là súc sinh, tôi không nên phản bội ông……Ông tha thứ cho tôi đi, tôi bảo đảm về sau không bao giờ chuyện gì có lỗi với ông……”
“Chậm.” Dương Minh ném chậu nước, lại bắt đầu động dao.
Giây tiếp theo, mặt Lưu Nguyệt Quyên bị vẽ ra vài bông hoa.
Lưu Nguyệt Quyên tự tin nhất chính là khuôn mặt, nếu không có gương mặt nhu nhược động lòng người này, ả cũng không được Dương Minh sủng hơn hai mươi năm.
Hiện giờ mặt bị Dương Minh tự mình phá hủy, ả sợ hại, hai mắt không ngừng trắng dã, mắt thấy lại muốn ngất xỉu đi.
“Mày cũng đừng ngất, hôn mê tao tiếp tục dùng nước muối trát.” Dương Minh cười dữ tợn đe dọa ả.
Lưu Nguyệt Quyên nghĩ đến cái loại đau đớn thấm tới xương nay, nào còn dám ngất.
Trước đó Thẩm Nghiệp ở trên người ả hạ thuật pháp, ả buổi tối mỗi ngày ngực đều đau, nhưng loại đau này ả miễn cưỡng có thể tiếp thu, nhưng rải muối lên miệng vết thương thật sự quá đau đớn, ả cảm thấy chính mình đã chết rất nhiều lần.
Dương Minh dùng chân đạp lên miệng vết thương ả: “Tiện nhân, mày phải nhìn rõ vào, tao là như thế nào đối phó gian phu mày.”
Gã xoay người đi qua bên Đái Chí Ngân.
Đái Chí Ngân nhìn gã: “Tôi biết ngài tức giận, ngài chém tôi đi, chỉ cần có thể nguôi giận, đối với tôi như thế nào cũng được.”
Hắn biết chính mình trốn không thoát, còn không bằng dụ Dương Minh, cũng có thể bớt chịu tội.
Dương Minh vốn muốn động thủ, đột nhiên dừng lại, nói: “Tao khá tò mò, là mày thông đồng với tiện nhân này trước, hay là tiện nhân này thông đồng mày trước?”
Đái Chí Ngân nói: “Là Lưu Nguyệt Quyên câu dẫn tôi.”
Lưu Nguyệt Quyên ở bên kia thét chói tai: “Đái Chí Ngân, mày không phải người!”
Đái Chí Ngân căn bản không phản ứng ả, tiếp tục nhìn Dương Minh, nói: “Ân tình ngài đối với tôi, tôi vẫn luôn nhớ rõ.

Ở nơi này, huynh đệ mới là quan trọng nhất, nữ nhân tính là cái beep gì, Lưu Nguyệt Quyên tính là cái beep gì!”
Hắn là người giảo hoạt, nói những lời này, đương nhiên là hy vọng Dương Minh nhìn bọn họ là huynh đệ mà thủ hạ lưu tình.
Dương Minh dùng con dao vỗ vỗ bả vai hắn: “Lão Đái, mày này so với tao tưởng tượng còn âm hiểm xảo trá hơn a.”
Đái Chí Ngân lắc đầu: “Đây là lời nói thật.”
Dương Minh cười một cái, nói: “Nhưng mà ở trong lòng tao, mày đã không phải huynh đệ tao.”
Tiếng nói vừa dứt, hắn liền vung dao, cánh tay Đái Chí Ngân đồng dạng bị rạch một nhát, hai nhát……
Đái Chí Ngân cắn răng, cổ họng không phát ra một tiếng.
Dương Minh: “Đúng là hán tử.”
Đái Chí Ngân kỳ thật đau đến cả người phát run, nhưng hắn cũng không giống Lưu Nguyệt Quyên hùng hùng hổ hổ như vậy, mà là nhìn chằm chằm Dương Minh, thanh âm run rẩy nói: “Cậu tiếp tục, muốn chém tôi như thế nào cũng được.”
Dương Minh tấm tắc mà cười: “Tao có chủ ý này không tồi, mày đi đâm Lưu Nguyệt Quyên một đao, tao liền buông tha, thế nào?”
Đái Chí Ngân không chút suy nghĩ liền nói: “Tôi đáp ứng!”
Lưu Nguyệt Quyên ở bên kia kêu to: “Đái Chí Ngân, mày là thứ súc sinh, nếu không phải tao, mày hiện tại vẫn là gã lưu manh!”
“Đúng vậy, tôi phải cảm tạ cô nhìn trúng thân thể của tôi.” Đái Chí Ngân nói, “Nếu không phải cô thông đồng tôi, đưa tiền cho tôi, hơn hai mươi năm nay tôicũng không có khả năng sống dễ chịu như vậy.”

Lời này không thể nghi ngờ là kích thích Dương Minh, để Dương Minh biết lúc trước Lưu Nguyệt Quyên là chủ động câu dẫn hắn, hơn nữa Lưu Nguyệt Quyên còn lấy tiền Dương Minh nuôi hắn.
Dương Minh nghe xong, quả nhiên tức giận đến bốc khói, đối với Lưu Nguyệt Quyên lại là một hồi tay đấm chân đá.
Lưu Nguyệt Quyên vừa tức vừa đau, trong lòng rất hối hận, lúc trước vì cái gì câu dẫn Đái Chí Ngân.

Ả đã khống chế Dương Minh, nuốt lấy tài sản Thẩm gia, ả hẳn là thấy đủ.

Nếu không cùng Đái Chí Ngân thông · gian, ả hiện tại vẫn là Phú gia thái thái, này có bao nhiêu tốt a……
Đáng tiếc trên thế giới không có thuốc hối hận.
Dương Minh đem Lưu Nguyệt Quyên đá đến chân Đái Chí Ngân, sau đó cởi bỏ một dây thừng ở tay cho Đái Chí Ngân, đưa dao cho Đái Chí Ngân: “Đâm ả.”
Gã không sợ Đái Chí Ngân chạy, hiện tại Đái Chí Ngân mất máu quá nhiều, lại bị hạ dược, căn bản không phải đối thủ của gã.
Đái Chí Ngân không nói hai lời, một dao đâm vào bụng Lưu Nguyệt Quyên.
Dương Minh nói: “Đừng đâm chết, để ả một hơi.”
Đái Chí Ngân trước kia cũng đâm người, biết đâm chỗ nào vừa không khiến người chết, lại có thể làm người đau.
Lưu Nguyệt Quyên rốt cuộc kiên trì không được, đau tới ngất xỉu.
Dương Minh một lần nữa trói Đái Chí Ngân lại: “Tao sẽ không bỏ qua mày.”
Đái Chí Ngân trong mắt hiện lên âm ngoan, nhưng hắn che giấu rất khá, nói: “Tôi đoán được, không có việc gì, chỉ cần cậu hả giận, muốn báo thù như thế nào cũng được.”
Vì thế Dương Minh cũng ở trên bụng hắn đâm một đao.
Một bên Dương Kế Tổ trơ mắt mà nhìn Lưu Nguyệt Quyên cùng Đái Chí Ngân bị đâm, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Nguyên lai hắn là con của mẹ cùng chú thông · gian mà sinh ra, khó trách Dương Minh mắng hắn là con hoang.
Dương Minh kéo Lưu Nguyệt Quyên cùng Đái Chí Ngân ra một góc, xoay người đi tới chỗ Dương Kế Tổ.
Dương Kế Tổ đã sớm bị sủng hư, nào gặp qua loại biểu tình âm trầm này của Dương Minh, khóc lóc kêu: “Ba, ba buông tha con đi, con cái gì cũng không biết!”
Nhưng một tiếng ba này, tựa như châm chọc Dương Minh hai mươi năm là vương bát đản nuôi con hoang cho người khác, Dương Minh tức khắc càng tức giận, một đao đâm vào bụng Dương Kế Tổ: “Các người cùng đi chết đi!”
Nhưng cuối cùng ba người Lưu Nguyệt Quyên vẫn còn sống.
Dương Minh căn bản không tính toán để bọn họ chết dễ dàng như vậy, gã boi thuốc vào miệng vết thương ba người, treo mạng bọn họ.

Chỉ chờ gã hết giận, gã mới có thể giết chết một nhà ba người này.
Cho nên mấy ngày kế tiếp, Dương Minh đều thay đổi các biện pháp tra tấn ba người Lưu Nguyệt Quyên, dùng đổ nước muối vào miệng vết thương, dùng roi quất vào miệng vết thương, hết thảy biến thái như thế nào.
Thời điểm Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch tìm tới cửa, Dương Minh vẫn đắm chìm trong việc vui vẻ báo thù.
Biệt thự là ông ngoại Thẩm lưu lại, vốn dĩ Dương Minh muốn bán đi đổi nơi ở mới, nhưng Lưu Nguyệt Quyên một hai phải ở lại biệt thự Thẩm gia, liền vì thể hiện ả thắng lợi.
Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch mới vừa vào nhà, liền nghe thấy từng tiếng kêu thảm thiết truyền đến.
Dương Minh đã sớm đem toàn bộ người hầu đuổi việc, trong phòng trống rỗng, Thẩm Nghiệp dựa vào ký ức nguyên chủ, theo tiếng tìm được gác mái.
Vừa đến cửa, liền có từng trận mùi máu tươi dũng mãnh xông vào chóp mũi.
Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch liếc nhau.
Diệp Trạch hạ lệnh cho thủ hạ: “Mở cửa.”
Cửa mở, cảnh tượng bên trong dọa Thẩm Nghiệp nhảy dựng.
Trên người ba người Lưu Nguyệt Quyên huyết nhục mơ hồ, trên mặt đất toàn bộ là máu loãng, giống như hiện trường đồ tể hiến tế.
Thẩm Nghiệp mày hung hăng nhíu lại.
Dương Minh đang quất Lưu Nguyệt Quyên, nghe thấy cửa phòng mở, gã cảnh giác mà xoay người, liền thấy mặt Thẩm Nghiệp.
Gã vội vàng kêu: “Con trai, mau xem, ba báo thù cho con!” Gã nhìn như kẻ biến thái vâyh.
Thẩm Nghiệp cười lạnh.
Với nguyên chủ mà nói, ngọn nguồn hết thảy bi kịch là Dương Minh, Dương Minh mới là người đáng chết nhất.
“Tôi lần trước đã nói,ông lại gọi tôi là con trai, liền không cần mở miệng nói chuyện.” Thẩm Nghiệp vung tay lên, lá bùa đánh vào miệng Dương Minh.
Dương Minh há mồm muốn biện minh, lại phát hiện chính mình như thế nào cũng không phát ra thanh âm được.
Diệp Trạch nắm lấy tay Thẩm Nghiệp, thấp giọng nói: “Chúng ta trước đi ra ngoài.”
“Ừm.” Thẩm Nghiệp đi theo anh ra ngoài.
Bảo tiêu Diệp gia bắt Dương Minh kéo xuống đại sảnh dưới lầu.
Tông Nhất Minh báo cáo cho Diệp Trạch cùng Thẩm Nghiệp: “Dương Minh đã lấy về tài sản Lưu Nguyệt Quyên cùng Đái Chí Ngân nuốt, hiện tại tiền Thẩm gia đều ở trong tay Dương Minh.”
“Phải không?” Thẩm Nghiệp cầm tư liệu Tông Nhất Minh đưa qua, cúi đầu trầm tư.
Cậu rốt cuộc không phải nguyên chủ, cho nên cậu cũng không muốn tiền Thẩm gia.

Nhưng tiền là của ông ngoại Thẩm, như thế nào cũng không tới phiên Dương Minh.


Mà bà ngoại Thẩm còn khoẻ mạnh, số tiền đó hẳn là đưa bà ngoại Thẩm, để bà ngoại Thẩm xử lý.
Thẩm Nghiệp có quyết định, nói: “Vậy để Dương Minh đưa tiền cho bà ngoại đi.”
Dương Minh vừa nghe, lập tức a a mà kêu, hiển nhiên không muốn trả lại tiền.
Thẩm Nghiệp đương nhiên không có khả năng để ý tới gã, nhàn nhạt mà đảo qua, nói: “Ba người Lưu Nguyệt Quyên bị ông giết chết, cơ mà ông cũng hạ thủ được, Lưu Nguyệt Quyên chính là nữ nhân ông yêu nhất a.”
Dương Minh đang nghĩ tới số tiền, nào nghe được ra Thẩm Nghiệp trào phúng, chỉ vội vàng mà nhìn Thẩm Nghiệp, muốn Thẩm Nghiệp để gã mở miệng nói chuyện.
Thẩm Nghiệp lại làm như không nhìn thấy: “Ông đây là giam cầm phi pháp, tôi đã báo cảnh sát.

Mạng người trong tay ông trước kia, chứng cứ ông hại chết mẹ tôi, tôi đều giao cho cảnh sát, ông chờ hình phạt đi!”
Dương Minh sắc mặt thay đổi.
Nếu bị cảnh sát bắt, chuyện xấu trước kia gã làm toàn bộ bị bại lộ, kia tuyệt đối sẽ bị tử hình……
Gã không muốn chết, cầu xin mà nhìn Thẩm Nghiệp, thật giống như đang nói, mày là con trai tao, mày không thể đối với tao như vậy.
Thẩm Nghiệp cười nhạo một tiếng, nghiêng đầu đối Diệp Trạch nói: “Chúng ta đi thôi.”
Cậu tới nơi này, nguyên bản là muốn nhìn chó cắn chó, kết quả ba người Lưu Nguyệt Quyên cư nhiên bị Dương Minh một mình hành hạ đến chết.
Khó trách Dương Minh có thể lừa một nhà ông ngoại Thẩm, vẫn là có đầu óc đi.
Thẩm Nghiệp mới đi hai bước, nghĩ nghĩ, lại dừng lại, thấp giọng hỏi Diệp Trạch: “Chú ơi, để bọn họ như vậy liền chết, có phải tiện nghi bọn họ hay không?”
Diệp Trạch như cũ nắm tay cậu, ôn thanh nói: “Em muốn làm như thế nào cũng được.”
Vì thế Thẩm Nghiệp quay đầu lại đánh ba lá bùa vào trên người Dương Minh: “Ông hại chết quá nhiều người, buổi tối mỗi ngày đều sẽ có người vào trong mơ tìm ông, ông vui vẻ hưởng thụ đi.”
Chờ ra khỏi biệt thự Thẩm gia, Thẩm Nghiệp ngẩng đầu nhìn không trung sáng ngời, trầm mặc không nói gì.
Cậu này xem như đã báo thù cho nguyên chủ sao?
Diệp Trạch cũng không biết cậu suy nghĩ cái gì, cho rằng cậu là đang thương tâm, nhẹ nhàng mà sờ sờ đầu cậu: “Hôm nay về nhà, làm gà ớt cho em ăn.”
Thẩm Nghiệp hử một tiếng: “Chú lúc nào thì biết làm món này?”
Cậu còn nhớ rõ việc nam nhân thiếu chút nữa làm cháy phòng bếp.
Diệp Trạch không trả lời, chỉ là nắm tay cậu đi tới chỗ để xe.
Thời điểm Thẩm Nghiệp đi học, anh liền đi theo đầu bếp học mấy ngày, tuy rằng có điểm khó, nhưng vẫn học được rồi.
Thẩm Nghiệp ôm cánh tay Diệp Trạch: “Chú ơi, chú thật tốt, trên thế giới như thế nào sẽ có vị hôn phu tốt như chú a, cháu đây là cứu vớt toàn nhân loại!”
Một chữ cũng không bỏ sót tiến vào tai Diệp Trạch, Diệp Trạch khóe môi nhếch cao cao lên.
Dương Minh cũng tốt, Lưu Nguyệt Quyên cũng tốt, đối Diệp Trạch mà nói đều là người dễ như trở bàn tay có thể giải quyết.
Anh không hy vọng những người này ảnh hưởng tâm tình Thẩm Nghiệp, chỉ hy vọng đứa nhỏ này luôn vui vẻ.
Sau khi về nhà, Diệp Trạch quả nhiên làm gà ớt cho Thẩm Nghiệp.
Thẩm Nghiệp ăn đến đầy mặt đỏ bừng, một bên tiếp nhận nước Diệp Trạch đưa qua, một bên khen không dứt miệng: “Ăn ngon!”
Kỳ thật hương vị cũng không có tốt như vậy, nhưng ai vảo đây là Diệp Trạch làm đâu.
Thẩm Nghiệp cười chuyển mắt thấy bà ngoại Thẩm ngồi bên cạnh, cúi đầu tiếp tục ăn, trong lòng yên lặng mà nghĩ, nếu là nguyên chủ, nhìn bà ngoại Thẩm sống tốt, lại nhìn kết cục Dương Minh cùng Lưu Nguyệt Quyên, hẳn sẽ rất vui mừng đi.
Mà Dương Minh liền thảm.
Cảnh sát mang gã đi, tất cả chứng cứ phạm tội hơn hai mươi năm nay đặt ở trên mặt bàn, Dương Minh lại không thể mở miệng biện minh.

Cuối cùng chứng cứ vô cùng xác thực, Dương Minh bị phán tử hình, hoãn lại chấp hành.
Đến nỗi ba người Lưu Nguyệt Quyên, bị Dương Minh ngược đến hơi thở thoi thóp, sau lại được đưa đi bệnh viện.
Lưu Nguyệt Quyên cùng Đái Chí Ngân bị thương nghiêm trọng, biến thành tàn phế, vẫn luôn nằm ở trên giường bệnh.
Dương Kế Tổ bên này cũng rất thảm, không có Dương Minh cùng Lưu Nguyệt Quyên che chở, hắn hiện tại chỉ là một phế nhân.
Thẩm Nghiệp một chút cũng không đồng tình Dương Kế Tổ, nguyên chủ chính là bị Dương Kế Tổ đẩy xuống lầu mới qua đời.

Thẩm Nghiệp không quên, khi cậu xuyên tới đã thề, phải tự mình đẩy Dương Kế Tổ xuống lầu báo thù cho nguyên chủ.

Bất quá chuyện này cũng không vội, dù sao cậu tùy thời có thể đi tìm Dương Kế Tổ báo thù.
Thời điểm Dương Minh bị thẩm vấn, Thẩm Nghiệp đột nhiên nhận được số tiền khổng lồ từ Đoạn Tâm Dung chuyển sang.
Cậu rất kinh ngạc.
Từ Tư Tư nói cho cậu, Đoạn Tâm Dung đã bắt được nhược điểm của chồng, khẳng định có thể thuận lợi ly hôn, đây là thù lao cho Thẩm Nghiệp.
Thẩm Nghiệp còn rất cao hứng, tháng này lại nhiều thêm một phần thu nhập.
Chỉ là không nghĩ tới, cách vài ngày chồng Đoạn Tâm Dung liền tìm tới cửa.
Lúc ấy đã tan học Thẩm Nghiệp đang chuẩn bị về nhà, đã bị một đám bảo tiêu ngăn lại: “Thẩm đại sư, chào ngài, phiền toái ngài đi theo chúng tôi một chuyến.”.

Bình Luận (0)
Comment