Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè ( Dịch Full)

Chương 174 - Chương 174: Làm Ăn

. Chương 174: Làm Ăn

Chương 174: Làm Ăn

"Đã nói là định tặng cho cô rồi mà..."

Hai người đùn đẩy một phen, cuối cùng Trần Đại Bằng mới chà sát tay, ngại ngùng đưa ra một lời thỉnh cầu của mình.

"Đại sư, cô xem thế này có được không, sau khi cô làm xong bùa hộ thân có thể bán cho tôi một cái được không?"

Vệ Miên nhìn anh ta với vẻ cười như không cười: "Ông chủ Trần làm thế là sẽ hơi thiệt đấy!"

Tuy rằng bùa hộ thân của cô hiếm có nhưng hai miếng ngọc này cũng không rẻ gì, huống chi, Trần Đại Bằng còn nói là mua nên làm sao Vệ Miên có thể không biết xấu hổ để người ta phải chịu thiệt được chứ.

Bởi vậy, đối phương nói ra câu này chắc chắn là có chuyện muốn thỉnh cầu rồi.

Trần Đại Bằng biết suy nghĩ của mình không thể giấu được Vệ Miên nhưng anh ta cũng không muốn chỉ có một lần qua loại như vậy.

Sau khi hiểu rõ sự việc ngày hôm qua, anh ta cũng có một suy nghĩ khác, đó chính giống mấy cửa hàng có hợp tác với thầy phong thủy trên cùng con phố kia, sau đó dần dần sinh ra suy nghĩ qua lại lâu dài.

"Tôi còn muốn khẩn cầu đại sư hợp tác với tôi, bùa giấy hoặc là bùa ngọc, pháp khí của cô đều có thể đặt bày bán trong cửa hàng của tôi, tôi sẽ không thu một đồng nào hết, cô thấy có được không?"

Đừng cho rằng Trần Đại Bằng giúp Vệ Miên bán hộ mấy thứ này ra ngoài mà không thu một xu nào đã là lỗ vốn, đối với anh ta mà nói thì thứ quan trọng hơn chính là nhân mạch.

Ví dụ như Chí Viễn Trai kia, sở dĩ nó có thể trở thành cửa hàng nổi tiếng nhất và lớn nhất trên phố Phong Thủy cũng là vì có bán một vài thứ mà các quán khác không có.

Người tin thờ thứ này không nằm ở số ít, đặc biệt là những người có thể tới phố Phong Thủy.

Nếu bùa giấy của Vệ Miên được đặt trong cửa hàng đồ cổ của anh ta để bày bán, chỉ với chất lượng đó hiển nhiên là người mua sẽ rất hài lòng rồi, số lần qua lại ghé thăm cũng sẽ nhiều hơn.

Trần Đại Bằng tin rằng cho dù mình không thể trở thành một cửa hàng lợi hại như Chí Viễn Trai kia thì vẫn có thể trở thành một trong mấy cửa hàng xếp hạng cao trên phố Phong Thủy.

Vệ Miên im lặng không nói gì vì cô đang cân nhắc đến tính khả thi của chuyện này.

Thật ra, điều kiện mà Trần Đại Bằng đưa ra có thể có, có thể không, kiếp trước Vệ Miên chưa bao giờ từng thiếu tiền, mà kiếp này cho dù có thiếu tiền nhưng dựa vào thực lực của bản thân vẫn có thể khiến cô sống không tồi.

Nhưng ai lại chê tiền nhiều cơ chứ, huống chi còn là một phương pháp tiết kiệm thời gian và tiết kiệm sức lực như vậy.

Bình thường cô cũng phải vẽ bùa giấy, còn về phần bùa ngọc, có thì bán mà không có thì không bán.

Nghĩ đến đây, cô dứt khoát gật đầu đồng ý: "Được thôi, cũng không cần không thu một xu nào cả, ông chủ Trần phải bỏ người bỏ sức nên hiển nhiên tôi không thể để anh làm việc không công được, cứ coi ba phần trong số đó là thù lao đi, anh thấy thế nào?"

Vệ Miên có thể đồng ý là Trần Đại Bằng đã rất mừng rỡ rồi, nào còn dám yêu cầu tiền thù lao nữa đâu, anh ta vội vàng từ chối, hai người lại đùn đẩy một phen, cuối cùng, tiền thù lao chốt lại là hai phần của giá giao dịch. ...

Gần đây Vệ Miên không chú ý đến chuyện trên diễn đàn trường học kia, thế nhưng Phùng Tĩnh lại không được bình tĩnh đến như vậy, cứ nhàn rỗi là cô ta lại lên diễn đàn dạo một vòng.

Nhưng cô ta nhớ đến lời mà Vệ Miên đã nói nên không trực tiếp vạch trần mà chỉ lén lút đọc bình luận.

Cứ nhìn thấy bình luận nói chủ thớt chua như trái chanh là trở tay like một cái, thẳng cho đến một ngày cô ta đọc được một bài đăng.

[Có phải người mà chủ thớt nói là VM không? Tôi cũng quen cô ấy đây, VM rất tốt chứ không hề giống như cô nói nhé, hơn nữa, tôi cũng quen hết cả ba người còn lại trong ký túc xá của cô ấy. Tôi có theo dõi tài khoản của PT nhưng người ta không có nick phụ. Tôi cũng có tài khoản của HDD luôn. Ngoại trừ thời gian ra thì cô ấy đều lên mạng. Ngược lại, TV rất ít khi lên mạng khiến tôi mẩm đoán cô là ai... ]

Rất nhanh, bên dưới bài đăng này đã xuất hiện bình luận.

Bình Luận (0)
Comment