Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè ( Dịch Full)

Chương 244 - Chương 244: Mò Mẫm

. Chương 244: Mò Mẫm

Chương 244: Mò Mẫm

Con hạc giấy đập cánh đâm xuống sàn, Vệ Miên nhìn chằm chằm vào đó, phát hiện ở khu vực ấy còn có một cái nắp, chỉ là nó được khảm lên sàn nhà xung quanh một cách bằng phẳng và vô cùng kín kẽ.

Nếu không phải con hạc giấy đâm vào chỗ này thì có thế nào Vệ Miên cũng sẽ không nhìn ra được huyền cơ ở đây.

Nhưng sát khí trong căn phòng này nặng hơn ở bên ngoài kia rất nhiều vẫn khiến người có thể nhìn ra được, chỗ này cũng không hề yên tĩnh và bình yên giống như biểu hiện bên ngoài của nó.

Vừa rồi sau khi Vệ Miên tiến vào đã kiểm tra, phát hiện trong nhà không có ai cả nhưng cửa nhà lại bị khóa trái, có thể thấy người vẫn ở trong nhà, mà lúc này đang ở đâu cũng khỏi cần phải nói nữa.

Cô mò mẫm xung quanh lối vào nhưng vẫn không tìm được cách mở cửa.

Cuối cùng, cô dứt khoát tìm kiếm trong nhà kho, ở đây còn chất đống không ít công cụ, cô chọn một chiếc búa trong số đó cộng thêm một chiếc tua vít.

Không tìm được cách mở cửa cũng không sao, cùng lắm thì cưỡng chế phá thôi.

Vệ Miên nhắm thẳng tua vít vào khe hở trên sàn rồi cầm búa gõ coong coong xuống đó vài cái.

Khu vực vốn kín kẽ vô cùng cũng bị cô đập ra một cái hố.

Mà lúc này, Vương Bát Đản đang ở trong tầng hầm chuẩn bị hưởng thụ món ngon lại bị mấy tiếng gõ của Vệ Miên dọa sợ run người.

Vẻ điên cuồng vốn tràn lan trong mắt gã cũng dần dần biến thành vẻ kinh ngạc, tiếp đó chính là nỗi sợ hãi bị người phát hiện ra hang ổ.

Có thế nào thì gã cũng không ngờ lần này mình lại thất thủ, chẳng qua chỉ là bắt một con mồi nhỏ về đây thôi, còn chưa kịp hưởng thụ mà dại bản doanh đã bị lộ rồi.

Mà lúc này, Hàn Tư Dao bị Vương Bát Đản ném ở một bên đã hơi để trần nửa người trên, trên người cô bé có vài vết tích vẫn còn đang chảy máu, rõ ràng là đã bị người đánh.

Cô gái nhỏ vừa rồi còn đau đến run rẩy dựa người vào cây cột, bên tóc mai ướt nhẹp mồ hôi, cả người trông chật vật khủng khiếp.

Bình thường cô bé thích ngắm mấy chị gái xinh đẹp lại rất có bản lĩnh, nhưng trên thực tế cũng chỉ là một cô gái trẻ mà thôi, lúc này, cô bé đã sớm bị dọa sợ mất mật, chỉ biết nhắm mắt lại sợ hãi.

Cho dù nghe thấy tiếng coong coong truyền tới từ bên trên thì cũng không hề có một chút suy nghĩ nào đến phương diện có người sẽ đến cứu mình.

Vương Bát Đản nghĩ đến chuyện mà mình đã làm suốt mấy hôm nay, nếu dựa theo pháp luật hiện hình để phán tội thì chỉ sợ gã sẽ khó tránh khỏi cái chết.

Hai tay gã run bần bật cầm lấy chiếc điện thoại đặt trên cái bàn bên cạnh, bật camera kiểm tra tình hình bên ngoài.

Trước cả khi bắt cô gái đầu tiên về là gã đã lắp camera trong tất cả các phòng trong nhà, dùng để quan sát tình hình bên ngoài.

Nhưng đợi khi gã nhìn rõ bộ dáng của người cầm búa đập xuống sàn kia, bàn tay lập tức không còn run nữa, trái tim cũng không còn sợ hãi.

Thậm chí, gã còn thè lưỡi liếm môi đã thành màu tím sậm một vòng như thể vừa trông thấy một món ăn ngon miệng nào đó.

Hóa ra bên ngoài chỉ có mỗi một người, làm ra động tĩnh lớn như thế làm gã còn tưởng có bao nhiêu người cơ chứ, huống chi cũng chỉ là một con nhóc choai choai, đây không phải là đồ ăn giao tới tận cửa hay sao?

Khóe môi Vương Bát Đản nhếch lên một nụ cười nham hiểm và hung ác cứ như đã nhìn thấy một thứ mỹ vị nào đó. Gã nghĩ đến cảnh tượng lát nữa hai con bé này đều sẽ mặc cho mình chơi đùa, vậy mà một vài chỗ không thể miêu tả được kia lập tức có phản ứng.

Chỉ là, làm thế nào để kéo con nhỏ bên trên kia xuống đây thì gã vẫn phải nghĩ cách đã, giờ cứ để cô đập một lúc trước đi, dù sao thì cái thứ này của gã cũng đã tốn rất nhiều tiền để làm ra, không dễ dàng bị phá hỏng đến thế đâu.

Vệ Miên liên tiếp đập mấy chục cái nhưng cũng chỉ phá hỏng được lớp nền bên trên, còn tấm thép bên dưới ngoại trừ bị in vài dấu ra thì cũng không có bất cứ sự thay đổi nào cả.

Cô tức giận trực tiếp ném búa và tua vít qua một bên, sau đó móc một nắm bùa ngũ lôi từ trong túi áo ra, nếu công kích vật lý đã không được vậy đổi sang một cách khác là được thôi.

Vì thế cô lùi ra đằng sau đứng, tay vươn một cái, một xấp bùa ngũ lôi bị ném về phía tấm thép lộ ra ngoài kia.

"Đùng..."

"Ầm..."

"Rầm..."

Bình Luận (0)
Comment