Chương 643: Quay về
Vốn cũng dự định ngày mai sẽ đi nhưng nửa đêm đã xảy ra chuyện như thế, Vệ Miên nghĩ đến tính cách có thù tất báo của loài chồn vàng, cũng sợ phiền phức nên ngay hôm sau, vừa mới ăn sáng xong đã vội trả phòng và rời đi.
Bọn họ vừa mới xách hành lý rời đi thì một bóng người màu nâu nhạt dùng tốc độ cực nhanh lẻn vào trong phòng.
Sau khi lẻn vào trong phòng, con chồn vàng trừng to đôi mắt xinh đẹp đi khắp nơi dùng cái mũi nhỏ đó của mình, rất nhanh đã hướng về phía thùng rác bên cạnh giường của Vệ Miên.
Nó giơ chi trước lên kéo thùng rác, vừa liếc mắt một cái đã trông thấy lá bùa vàng vốn bị nó trộm đi nằm bên trong thùng rác.
"Chít chít!"
Ở khoảng cách gần như thế, hiển nhiên con chồn vàng có thể cảm giác được trên lá bùa vàng kia đã không còn một chút linh khí nào nữa, nó lập tức đau đớn như bị đánh.
Vừa rồi lúc ở trong tay cô gái kia, cho dù lá bùa đã bị phá hỏng nhưng nó vẫn có thể cảm giác được một phần nhỏ linh khí còn sót lại trong đó, nhưng bây giờ đã chẳng còn gì nữa rồi.
Người kia thật sự quá xấu xa, vậy mà lại không biết quý trọng một món đồ tốt như vậy, nếu chỉ dựa vào bản thân nó, muốn kiếm được nhiều linh khí như thế cũng không biết phải đợi đến ngày tháng năm nào nữa.
Nhưng người xấu đó thà rằng lãng phí linh khí còn hơn là cho nó!
Cho dù con chồn vàng có tức tối thành ra thế nào thì lúc này, ba người Vệ Miên cũng đã ngồi xe lái về khu nội thành. Phùng Tĩnh đọc kế hoạch ở trên mạng, chỗ này có một chợ đêm khá là nổi tiếng, cho nên tối hôm nay ba người sẽ ở nội thành bên này.
Ban ngày, bọn họ đi dạo quanh khu nội thành, đợi đến khi sắc trời từ từ mờ tối sẽ lập tức trang bị đầy đủ võ trang hướng về phía chợ đêm đã nhắm tới trước đó.
Chợ đêm vô cùng náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng, dòng người tấp nập, các loại mùi hương khác nhau và tạp âm đan xen trực tiếp khiến ba người thèm đến chảy nước miếng, lập tức kéo nhau lao về phía hàng đậu phụ thối khiến người động lòng nhất kia.
Để buổi tối có thể ăn uống thỏa thích mà buổi trưa ba người đều không ăn gì mấy, cho nên lúc này hai bàn tay đều không nhàn rỗi, lúc thì ăn xiên nướng, lúc thì uống đồ lạnh, trông như ba con chuột nhỏ rớt vào hũ gạo, ăn đến quên trời quên đất ở khu chợ đêm.
Ba người vì muốn ăn được nhiều hơn một chút mà có rất nhiều món đều chỉ mua một phần, bạn một miếng, tôi một miếng, rất nhanh đã ăn no lưng lửng.
"Tớ cảm thấy bạch tuộc viên này khá ngon, vị vô cùng chính tông, ngon hơn ở cổng trường chúng ta, cậu nếm thử..." Phùng Tĩnh dùng tăm cắm một viên bạch tuộc đưa đến bên miệng Vệ Miên, đang định nói cậu nếm thử đi lại đột nhiên cảm giác được có một dòng nước ấm trào ra, cả người lập tức cứng ngắc.
Sau đó, Vệ Miên chỉ nhìn thấy sắc mặt của cô ấy đỏ hoàn toàn với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Cô lấy làm tò mò: "Sao thế?"
Phùng Tĩnh liếc mắt nhìn xung quanh, xác nhận không có ai chú ý đến mình mới sáp lại gần bên tai của Vệ Miên, nhỏ giọng bảo: "Hình như tớ đến tháng rồi."
Vệ Miên: "..."
Phùng Tĩnh mặc quần bò màu xanh nhạt ở bên dưới, nếu có vết máu dây ra chắc chắn sẽ nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Vệ Miên cũng giống như cô ấy ban nãy, giả bộ cúi đầu buộc dây giày nhưng lại im hơi lặng tiếng liếc mắt nhìn mông của cô ấy, sau đó cô cởi áo chống nắng trên người ra che cho đối phương.
Phùng Tĩnh giả bộ bình tĩnh quấn quanh hông, ho nhẹ một tiếng: "Đột nhiên tớ nhớ ra để quên điện thoại ở khách sạn rồi, tớ về lấy đã nhé, lát nữa sẽ quay lại."
Nói xong, cô ấy vội rời đi mà chẳng quay đầu lại lấy một lần.
Mục đích của mấy người họ hôm nay là đi dạo chợ đêm cho nên khách sạn mà họ chọn cũng cách chỗ này chỉ khoảng mấy trăm mét thôi. Phùng Tĩnh quay về thay quần áo, vừa đi vừa về cũng chỉ cần chưa đến nửa tiếng.
Phùng Việt: "?"
Vừa rồi anh ta còn nhìn thấy Phùng Tĩnh cầm điện thoại chuyển khoản cơ mà? Sao bây giờ lại nói không mang theo?
Có điều, anh ta cũng không hỏi thẳng ra ngoài mặt mà chỉ dạo tới một quầy hàng ở gần đó cùng Vệ Miên.
Sau nửa tiếng mà Phùng Tĩnh vẫn chưa quay lại, Vệ Miên thấy hơi khó hiểu, nghĩ có khả năng cô ấy muốn thuận tiện tắm luôn, vì thế lại đợi thêm một lúc, mắt thấy đã gần bốn mươi phút rồi mà vẫn chẳng thấy bóng dáng của cô ấy đâu như cũ.