Chương 646: Bị người phế cũng chỉ là chuyện sớm muộn
Từ lúc cái thứ này vểnh mông lên là Vệ Miên đã đoán ra được nó định làm gì rồi, cô giành trước một bước quăng mạnh nó xuống đất, chỉ một cú ném đã khiến nó bị đập đến choáng váng.
Cái mông vẫn chưa hoàn toàn thực thi nhiệm vụ lập tức sụp xuống.
Cũng chính vì động tĩnh đập xuống sàn quá mạnh nên Phùng Tĩnh vẫn còn hơi trì độn hoàn toàn tỉnh táo trở lại, cô ấy từ từ mở mắt ra, đầu óc vẫn còn hơi mơ hồ, nhưng vẫn bị động tĩnh ở một bên khác thu hút tầm nhìn.
Trước đó Vệ Miên còn nghĩ dù sao con chồn vàng này cũng là động vật nhỏ có linh tính đầu tiên mà cô gặp được sau khi đến thế giới này, cho nên lúc đối phó với nó vẫn ra tay nương tình lắm.
Nhưng cái thứ này đã không biết ơn cũng thôi đi, vậy mà còn dám nhập vào người Phùng Tĩnh.
Bây giờ nó rõ ràng đúng kiểu đã nể mặt mà không biết điều, Vệ Miên lập tức giẫm một chân vào mệnh môn của nó, sau đó lôi một lá bùa giấy từ trong túi áo ra, miệng lẩm nhẩm chú ngữ, lá bùa bị cô kẹp giữa hai ngón tay đột nhiên không lửa tự cháy.
Đầu óc con chồn vàng vẫn còn hơi choáng váng, đôi mắt khép hờ của nó nhìn thấy có thứ gì đó phát sáng đang bắn về phía mình, nó lập tức sợ hãi trừng to mắt, vội vàng trốn ra đằng sau với vẻ mặt kinh hoàng.
Vệ Miên cũng sẽ không ra tay nương tình thêm nữa, tốc độ đọc chú ngữ càng ngày càng nhanh.
Cùng lúc toàn bộ lá bùa kia bùng cháy cô nhanh chóng cạy miệng con chồn vàng ra, sau đó nhét lá bùa vẫn đang cháy dở vào trong miệng nó, ấn lại thật chặt, cho dù nó có giãy giụa thế nào thì cô cũng không buông tay.
Con chồn vàng phát ra tiếng kêu thảm thiết trong cổ họng nhưng vì bị bịt chặt miệng nên âm thanh chỉ có thể nghẹn lại ở trong cổ.
Cơ thể nó vặn vẹo một lúc lâu, trong mắt cuối cùng cũng hiện ra ý cầu xin.
Thế nhưng, tim của Vệ Miên đã như sắt đá, bàn tay cũng vô cùng vững chắc, không hề có suy nghĩ định buông ra một tí nào cả.
Chẳng qua chỉ trong vài lần hít thở, con chồn vàng đã suy sụp đi không ít với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, bộ lông vốn sáng bóng trên người nó cũng như mất đi sắc thái, trở nên xám xịt.
Trông thấy một màn này, cuối cùng Vệ Miên cũng buông bàn tay đang giữ mồm nó ra.
Con chồn vàng nằm mềm oặt dưới sàn.
Vệ Miên cảm thấy cứ cúi đầu mãi thật không thoải mái nên dứt khoát túm đuôi nó rồi đứng dậy.
Lúc này, con chồn vàng đã không còn một chút ý định phản kháng nào nữa, nó giống như bông hoa đáng thương vừa mới bị mưa giông bão táp tàn phá một trận, cái đuôi bị người túm trong tay, cả người mềm oặt như không xương cốt, cùng với động tác xoay vài vòng trong không trung của Vệ Miên, đến ngay cả ánh mắt của nó cũng đờ đẫn, thoạt nhìn sống chẳng còn gì tiếc nuối.
Vệ Miên hừ nhẹ một tiếng: "Mày nói xem có phải mày rất không biết thức thời không? Lần trước đã tha cho mày một con đường sống vậy mà mày vẫn còn dám đuổi theo tới tận đây, tao còn chưa truy cứu chuyện mày đã làm hỏng lá bùa của tao, khiến toàn bộ linh khí đều mất hết đâu, giờ mày lại còn dám tùy tiện nhập vào người bạn tao, mày chán sống rồi có phải không?"
Con chồn vàng: "... Chít..."
Toàn bộ mạng sống của nó đều ở trong tay người ta nên nó không dám phản kháng gì và cũng không dám nói gì cả.
"Nhìn mày chắc cũng sống được mấy chục năm rồi nhỉ, lẽ nào trước đây cũng làm hại người dân như vậy? Nhìn thấy có thứ hữu dụng là tới ăn trộm? Cũng may mà mày đụng phải tao đấy, chứ nếu đụng phải một người trong Đạo môn có tính cách không tốt khác thì chỉ sợ cái mạng nhỏ này của mày đã sớm không giữ được nữa rồi."
"Nếu đã bám ỷ trên người mình có chút tu vi nhưng lại không thích làm việc tốt, vậy bị người khác phế mất cũng là chuyện sớm muộn thôi."
Phùng Tĩnh đang nằm trên sàn với đôi mắt sáng lấp lánh.
Tuy rằng không hiểu nhưng cô ấy cứ cảm thấy lá bùa mà Vệ Miên vừa mới nhét vào mồm cái thứ kia là một thứ rất ghê gớm.
Không nhìn thấy con chồn vàng trước đó còn rất cố gắng phản kháng đã lập tức xụi lơ rồi hay sao?
Còn cả sự thay đổi của màu lông nữa, cho dù cô ấy chẳng hiểu gì cả nhưng vẫn có thể nhìn ra được, lúc này đôi mắt nhìn về phía Vệ Miên của cô ấy đã tràn đầy vẻ sùng bái.