Chương 828: Dùng Tiền Đập Tôi Đi
"Xin lỗi, tháng này vất vả cho cô rồi, cuối tháng thưởng thêm năm nghìn nhé."
Xin lỗi cũng chẳng có ý nghĩa gì lớn cho lắm, vẫn là tiền tới thực tế hơn nhiều, Vệ Miên quyết định trực tiếp thêm tăng tiền lương tháng này của nhân viên tiếp tân lên đến hai vạn.
Tân Hiểu Đồng: "!"
Cô ta lập tức cười tươi như hoa nở, một chút ấm ức vừa rồi đã hoàn toàn biến mất hẳn.
Ôi chao, bà chủ không tới, ngày nào cũng làm con cá muối nhàn rỗi, kết quả bà chủ lại nói vì một mình cô ta trông tiệm vất vả nên thưởng thêm năm nghìn tệ, đây là bà chủ thần tiên gì vậy?
Cô ta quyết định, chỉ cần Thiên Cơ Đoán Mệnh Quán không phá sản thì Tân Hiểu Đồng cô ta tuyệt đối sẽ làm đến chết!
Hôm nay là ngày hai mươi lăm, cách cuối tháng còn chưa đến vài ngày nữa, Vệ Miên nghĩ ngợi rồi dứt khoát phát tiền lương sớm, cô lập tức chuyển hai vạn qua cho Tân Hiểu Đồng.
Tân Hiểu Đồng nghe thấy điện thoại vang, mới đầu còn không tiện nhìn, vẫn là bà chủ dùng cằm chỉ nên mới mở điện thoại ra với vẻ hơi áy náy.
Sau đó cô ta trông thấy tin nhắn chuyển tiền kia.
Tân Hiểu Đồng: Moa moa moa!
Mình thích một bà chủ đơn giản và trực tiếp như thế.
Dùng tiền đập tôi đi, mau lên, đập chết tôi đi!
Trao đổi tình cảm với nhân viên tiếp tân nhà mình một lúc, Vệ Miên lật xem danh sách hẹn trước, hơn mười ngày không tới quán, thông tin hẹn trước ở quầy tiếp tân tổng cộng có ba tin.
Một người muốn xem phong thủy nhà ở, một người muốn đoán mệnh, còn có một người muốn bói nhân duyên.
Cô nhìn đồng hồ, chiều nay vốn dự định đến trường học trả phép, nhưng nếu đã có hẹn trước rồi vậy dứt khoát để ngày mai đi sau đi.
"Cô gọi điện cho cả ba người này, hẹn chiều hôm nay tới đây, tôi sẽ ở đây luôn."
"Được, bà chủ."
Tân Hiểu Đồng trở về vị trí công tác với tâm trạng phấn khởi, liên tiếp gọi ba cuộc điện thoại xong, có một người xem phong thủy kia đang ở ngoại tỉnh, phải đợi đối phương trở về mới hẹn lại sau được, còn hai người khác thì có thời gian.
Vì thế, Tân Hiểu Đồng tách thời gian giữa hai người này ra, hẹn buổi chiều tới đây.
Vệ Miên đặt cơm sườn, vừa mới ăn xong chưa được bao lâu thì vị khách xem bói đầu tiên đã vội vàng chạy tới.
"Đại sư, khách hẹn buổi chiều đã tới rồi."
Tân Hiểu Đồng vẫn rất hiểu chuyện, đương nhiên ở trước mặt người ngoài cô ta không thể gọi bà chủ được, dù sao thì chỗ này cũng là Đoán Mệnh Quán, vẫn nên gọi đại sư sẽ càng phù hợp với phong cách của nơi đây hơn.
Tốt xấu gì cô ta cũng là người từng làm nhân viên tiếp tân mấy năm, cho dù là từ tác phong làm việc hay là giọng điệu đều có thể khiến người cảm giác được cô ta cực kỳ tôn trọng người ngồi trong phòng.
Quả nhiên, người tới nhìn thấy bộ dáng của Tân Hiểu Đồng, trong lòng lại càng chắc chắn hơn vài phần.
"Mời vào."
Cửa vừa mở ra, một đôi nam nữ trung niên đi vào trong.
"Mời hai người ngồi."
Thời tiết đã nóng hơn, hôm nay Vệ Miên vẫn mặc áo dài, trước mắt đang ngồi ở đó, ánh mặt trời nhẹ nhàng xuyên qua cửa chớp chiếu lên người cô, càng tôn lên làn da vốn đã trắng lại càng trong suốt hơn, thật sự khiến người cảm thấy tiên phong đạo cốt.
Đôi nam nữ trung niên đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng ngồi xuống đệm hương bồ.
Tầm nhìn của Vệ Miên lướt qua gương mặt của cả hai: "Hai vị muốn hỏi chuyện gì?"
Người đàn ông trong số đó thấy đại sư còn trẻ tuổi như vậy mà cũng nghi ngờ trong lòng, ông ta ấn tay người phụ nữ đang định lên tiếng.
"Đại sư nhìn hai người chúng tôi, cảm thấy chúng tôi muốn bói về cái gì?"
Vệ Miên mỉm cười: "Thứ mà tôi có thể nhìn ra được chưa chắc đã là thứ mà các người muốn xem, mà thứ các người muốn xem có đôi khi lại chưa chắc đã phù hợp với bản thân mình, tiên sinh đây nói xem?"
Còn chưa đợi đối phương trả lời, Vệ Miên đã nói tiếp: "Hai người là anh em đúng không? Khác cha khác mẹ."
Tuy nói là hỏi nhưng giọng điệu của cô lại có thể khiến người nghe ra được cô vô cùng khẳng định về kết luận này.