Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè ( Dịch Full)

Chương 896 - Chương 896: Sớm Tìm Được

. Chương 896: Sớm Tìm Được

Chương 896: Sớm Tìm Được

Hai người lại nói chuyện thêm một lúc rồi ông Vương mới chắp tay sau lưng rời đi.

Vương Tịnh Bạch tiễn cha sau đó mới quay về phòng khách, nhìn thấy lá bùa trên đặt trên bàn, cô ta nghĩ ngợi một lúc rồi vẫn tìm một sợi dây chuyền ở trong tủ.

Mặt của sợi dây chuyền này là một cái hộp nhỏ, có thể mở ra, bên trong trống rỗng.

Vương Tịnh Bạch lại gấp gọn lá bùa hộ thân kia vào rồi thành công nhét được vào trong chiếc hộp.

Cô ta soi gương và đeo sợi dây chuyền lên, ừm, cũng coi như là mang theo một phần tâm ý của cha bên mình đi.

Chiều ngày hôm sau, lúc cô ta đang định thảo luận giá bản quyền với tác giả đại thần thì đột nhiên điện thoại vang lên.

Vương Tịnh Bạch nhìn dãy số lạ kia với vẻ nghi ngờ, cô ta cũng chỉ chần chừ có vài giây rồi nhận điện thoại.

"Alo?"

"Chào cô, xin hỏi là cô Vương Tịnh Bạch phải không ạ?"

"Vâng, xin hỏi ai vậy ạ?"

"Chỗ tôi là khu cộng đồng Thanh Bắc, có vài tài liệu muốn xác thực với cô."...

Sau đó, toàn bộ những chuyện mà Vệ Miên đã nhìn thấy trong thiên nhãn đều xuất hiện một lần, duy chỉ có một điểm khác biệt ở đây chính là trên cổ của cô gái đang hôn mê kia có thêm một sợi dây chuyền.

Nếu như bùa lá bùa hộ thân vẫn luôn có thể nằm trên người của Vương Tịnh Bạch thì Vệ Miên dám đảm bảo chắc chắn có thể bảo vệ cô ta một mạng.

Ví dụ như khi bác sĩ kia chuẩn bị làm phẫu thuật thì con dao phẫu thuật lại gãy trước chẳng hạn.

Thế nhưng, trên thực tế, trước khi Vương Tịnh Bạch được đẩy đến trước bàn phẫu thuật, thậm chí là trước khi làm một vài bài kiểm tra, sợi dây chuyền chắc chắn sẽ bị tháo ra.

Cho nên tác dụng thực tế của lá bùa cũng không phải để bảo vệ cô ta mà là định vị.

Để Vệ Miên có thể tìm được cô ta một cách nhanh và chuẩn xác.

Tuy rằng dựa vào sinh thần bát tự để bấm quẻ cũng được nhưng làm vậy sẽ phải suy tính, mà không thể nhanh được như cách này.

Trên bùa chú có khí tức mà Vệ Miên cố tình để lại.

Quả nhiên, ngay khi Vương Tịnh Bạch bị dẫn đi, Vệ Miên đã biết được vị trí của cô ta.

Cô lập tức mang theo cái túi nhỏ mà mình đã chuẩn bị từ trước rồi lái xe về hướng sân bay.

Từ cảnh tượng đã nhìn thấy trước đó qua thiên nhãn, Vương Tịnh Bạch sẽ nhanh chóng được đưa đến Hồng Kông, hơn nữa, chắc hẳn cô ta ngồi chuyên cơ riêng.

Vệ Miên không có chuyên cơ riêng để ngồi mà chỉ có thể mua vé máy bay của chuyến gần nhất, giữa chừng còn phải trung chuyển.

Cuối cùng đến trưa ngày hôm sau cũng đến được Hồng Kông.

Hồng Kông là một đô thị lớn hiện đại hóa tràn đầy sức sống, chỗ này có phong cảnh tự nhiên mê người và sức hút riêng biệt, ngoại trừ là trung tâm tài chính nổi tiếng thế giới ra thì nó còn đồng thời là một thành phố phong thủy nổi tiếng nữa.

Tháng tám ở Hồng Kông là mùa mưa, lúc máy bay hạ cánh xuống sân bay thì vừa vặn có một cơn mưa nhỏ, sắc trời xám xịt và sương mù đã bao phủ thành phố quốc tế này trong một màn sương mờ ảo.

Trong cơn mưa nhỏ hơi lạnh này, một cô gái có dáng người uyển chuyển kéo một chiếc vali không lớn chậm rãi đi ra khỏi lối đi.

Trên người cô gái mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay dài khoảng năm phân, cổ tròn, hàng thêu màu trắng, bên dưới là một chiếc váy rộng màu vàng sáng, dài đến mắt cá chân.

Nhưng đợi bạn quan sát kỹ càng sẽ phát hiện ra đó hoàn toàn không phải là váy mà là một chiếc quần ống rộng trông vô cùng bay bổng.

Chất liệu của chiếc quần ống rộng vô cùng nhẹ nhàng, nhìn qua cũng phải vài tầng, lúc đi đường ống quần dao động làm cẳng chân trắng nõn như ẩn như hiện.

Đợi đi lại gần mới nhìn thấy cái áo mà cô gái này mặc trên người làm bằng vải đay, mỏng nhẹ thoáng khí, càng khiến cho cả người cô trông tiên khí hơn.

Cộng thêm làn da trắng đến tỏa sáng đó, cộng thêm phong thái nhàn nhã hoàn toàn chẳng ăn nhập gì với những du khách khác lại càng thu hút rất nhiều ánh mắt người nhìn đến.

Lúc này, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, trông có vẻ giống tài xế cầm một chiếc ô đen đi về phía cô.

Người đàn ông đi tới trước mặt rồi hơi cúi người với cô: "Cô Vệ?"

Vệ Miên mỉm cười và gật đầu, người đàn ông trông giống tài xế này lại càng cúi người một cách cung kính hơn nữa: "Một đường đi này đã vất vả rồi, mời cô đi bên này."

Nói rồi, anh ta giơ một tay ra, dẫn cô đi về phía chiếc Bentley màu đen đang đỗ ngay bên cạnh, hơn nữa còn vô cùng cẩn thận giúp Vệ Miên mở cửa xe, mời cô ngồi vào xe.

Đợi sau khi Vệ Miên ngồi vào hàng ghế sau xong, người đàn ông thu ô lại, mở cánh cửa bên ghế lái ra, sau đó chiếc xe chậm rãi khởi động.

Bình Luận (0)
Comment