Chương 913: Ra Đi
"Châu tiên sinh đã đi rồi."
Năm anh em vốn còn tưởng rằng sau khi Châu Trường Sinh qua đời thì thời đại thương nghiệp thuộc về bọn họ cuối cùng cũng tới chứ, mấy người bọn họ đều hả lòng hả dạ, thậm chí còn bắt đầu mặc sức tưởng tượng sẽ thể hiện bản lĩnh như thế nào.
Thế nhưng, bên này còn chưa bắt đầu chuẩn bị tang sự thì bọn họ đã cảm giác được cái gì gọi là sứt đầu mẻ trán.
Lại nói một bên khác, sau khi Vệ Miên dẫn Vương Tịnh Bạch và Cao Tinh Tinh rời đi, lại kêu bọn họ nghỉ ngơi tử tế trong căn phòng khách sạn mà mình đã đặt.
Vương Tịnh Bạch ngồi trên chiếc sô pha sang trọng và thoải mái, rất lâu sau vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Cho đến bây giờ cô ta vẫn chưa quên được cảm giác ban nãy như thế nào, loại cảm giác như xuyên qua đường hầm thời không đó chắc hẳn là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất trong cuộc đời cô ta được trải nghiệm.
Cao Tinh Tinh cũng như thế, lúc này, ánh mắt nhìn Vệ Miên của cậu ta đã không có gì khác biệt với nhìn thần tiên nữa rồi. Cậu ta cảm thấy chuyện ngày hôm nay quả thật đã đổi mới thế giới quan của mình.
Vệ Miên thấy hai người bọn họ nhìn chằm chằm vào mình cũng không nói nhiều gì cả, mà trực tiếp lấy hai chai Coca từ trong tủ lạnh ra, mỗi người cầm một chai trong tay.
Chai đông lạnh nằm trong lòng bàn tay của mình cuối cùng cũng khiến hai người có loại cảm giác chân thật như chân đã được chạm vào đất.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau và đều có được sự khẳng định từ trong ánh mắt của đối phương.
Xem ra, vừa rồi thật sự không phải ảo giác.
Vệ Miên vẫn như bình thường, cô vặn nắp chai rồi uống một hớp, nhưng vừa mới vào miệng đã không nhịn được mà nhíu mày lại.
Nói thật, cô vẫn không thích vị của Coca cho lắm, so sánh tương đối mà nói thì cô càng thích Miranda hơn, nhưng bây giờ trong tủ lạnh không có loại nào khác nên vẫn phải uống tạm cái này vậy.
"Hai người nghỉ ngơi ở đây mấy hôm trước đã, đợi cơ thể hồi phục rồi lại về nhà sau."
Cuối cùng Vương Tịnh Bạch cũng nghĩ đến tình hình hiện tại, khóe miệng của cô ta mấp máy vài lần.
"Mấy người kia liệu có..."
Nói xong, cô ta nhìn về phía Vệ Miên với vẻ vô cùng sợ hãi.
Cao Tinh Tinh cũng hiểu ý của cô ta, biểu cảm trên gương mặt cũng không nhịn được mà nặng nề hơn vài phần.
"Thực lực của mấy vệ sĩ kia rất mạnh, tôi cũng tập thể dục thường xuyên nhưng hoàn toàn không phản kháng lại được, trực tiếp bị bọn họ bắt tới đây."
"Hơn nữa, thế lực của người cần nội tạng đó rất lớn, dưới tay nuôi không ít người, nếu chúng ta ở chỗ này vậy liệu có nhanh chóng bị người tóm được không?"
Ngược lại, không phải anh ta không tin vào thực lực của Vệ Miên nhưng song quyền khó địch lại được tứ thủ, lần này bọn họ có thể trốn thoát được nhưng nói không chừng là vì mấy người kia chưa chuẩn bị, nếu lần sau đối phương triệu tập nhân thủ...
Vệ Miên cười thong dong: "Bọn họ không có sức lực đó ngay lập tức đâu, thay vì lo lắng về mấy chuyện này, còn không bằng nghĩ xem hai người không có giấy tờ thì trở về kiểu gì đây."
Thấy cô nói chuyện tự tin như thế, tuy rằng trong lòng Vương Tịnh Bạch và Cao Tinh Tinh vẫn còn hơi lo lắng nhưng vẫn nghĩ thuận theo lời nói của cô.
"Chuyện này không thành vấn đề, trước đây lúc tôi tới Hồng Kông từng làm mất một lần, có thể trực tiếp tới đồn cảnh sát báo án, điền phương thức liên lạc và chi tiết làm mất xong, sau đó cầm một tờ giấy chứng nhận, đến phòng xuất nhập cảnh làm thủ tục là được."
Chỉ là liệu mấy người muốn bắt bọn họ kia có sắp xếp người ở đồn cảnh sát trước, chỉ đợi bọn họ tự chui đầu vào rọ hay không?
Nghĩ đến mấy chuyện này, trong lòng Vương Tịnh Bạch không khỏi căng thẳng: "Tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên đợi vài hôm nữa rồi hãy đi báo mất giấy tờ mới được!"
Cao Tinh Tinh hơi chần chừ, nhưng anh ta nghĩ ngợi một chút rồi vẫn đưa ra quyết định giống Vương Tịnh Bạch.
"Cái đó... ân nhân cứu mạng, vẫn chưa biết phải xưng hô với cô thế nào?"
"Vệ Miên."
"Cô Vệ, chuyện đó..." Cao Tinh Tinh gãi đầu với vẻ hơi ngại ngùng: "Tôi có thể mượn dùng điện thoại của cô được không?"
Vốn dĩ anh ta xuống máy bay chắc hẳn nên nhanh chóng trở về nhà, mẹ anh ta còn nói đã làm một bàn cơm toàn những món mà anh ta thích nhất, nhưng lần này mình mất liên lạc tận mấy ngày, nói không chừng mẹ vẫn còn đang lo lắm đây!