Chương 961: Tấn Công
Hai con mắt đen thùi lùi trên gương mặt đó đang nhìn chằm chằm vào bọn họ như vậy và dùng giọng nói mà chỉ hai người họ có thể nghe được để nói: "Đi... chết... đi..."
Lý Thiên Kỳ nhíu chặt mày nhưng lúc này, anh ta cũng không thể làm được gì khác mà chỉ có thể rơi xuống cùng chiếc xe.
Cầu vượt La Hồ là một cây cầu ba tầng, vì chỗ này là con đường giao thông quan trọng nên có thể nói một nửa cây cầu vượt La Hổ được xây trên nước, một nửa khác thì xây trên đất liền.
Lúc này, chiếc xe của Lý Thiên Kỳ đang ở trên tầng cao nhất, cách mặt đất khoảng mười mấy mét, mà rơi từ vị trí của anh ta xuống dưới kiểu gì cũng sẽ rớt xuống nước.
Còn chưa đợi hai người kịp làm ra phản ứng gì thì thân xe đang rơi giữa không trung như bị một thứ gì đó dùng lực đẩy xuống, lập tức rơi xuống mặt cầu ở tầng giữa.
"Rầm!"
Nhờ ơn của chiếc bánh xe có chất lượng cực tốt mà chiếc xe rơi xuống mặt cầu bình an vô sự, thân xe rung lên, khiến cho hai người ngồi trong xe mất một lúc lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
Sắc mặt của Lý Thiên Kỳ trầm như nước, nếu như đến bây giờ anh ta vẫn còn không hiểu được mình đang gặp phải chuyện gì thì đúng là ngu thật, xem ra có người đang dùng thủ đoạn phi khoa học với mình, chỉ là đối phương còn chưa thành công thì anh ta đã được người cứu rồi.
Nhưng không biết người cứu anh ta là ai.
"Á..."
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, ngay sau đó chính là một đạo bạch quang xoẹt nhanh qua phía chân trời, thông qua màn mưa dày đặc, Lý Thiên Kỳ nhìn thấy một bóng người màu đen lướt qua.
Mà bóng người đó xuất hiện trong màn mưa lại không phải chịu một chút ảnh hưởng nào hết, động tác nhanh nhẹn lao tới tấn công trường sam nam nhân.
Lý Thiên Kỳ nhìn thấy trường sam nam nhân đang lơ lửng giữa không trung kia không có kích cỡ của nhân loại, khiến cho một bóng người khác trông càng cực kỳ nhỏ bé hơn.
Hình như là... là một nữ giới?
Vệ Miên nhìn trường bào lệ quỷ trước mặt mà không hề sợ hãi chút nào, với thực lực của cô, cái thứ này hoàn toàn không tính là gì hết.
Nếu là trước đây, cô đã ném ngay mấy lá bùa qua đó và cái thứ này đã sớm tan thành mây khói rồi, nhưng hôm nay mưa to xối xả, lôi bùa chú gì ra cũng đều bị mưa xối ướt hết, đến ngay cả bản thân cô cũng ướt sũng luôn.
Vệ Miên có thể bấm quyết chống nước nhưng khi bấm quyết, ngón tay không thể không mở ra, mà cứ cố tình cô còn đang phải giằng co với cái thứ này nên chỉ có thể dầm mưa như vậy.
Cảm giác nước mưa đập lên người không hề tốt đẹp một chút nào hết, Vệ Miên rút Ngọc Cốt Phiến ra tấn công lệ quỷ.
Từ sau khi cô có trấn hồn châu, thực lực đã khôi phục hơn phân nửa, chẳng qua chỉ vài ba chiêu đã đánh sát khí trên người cái thứ kia tán loạn.
Cuối cùng còn để Vệ Miên phát hiện ra được điểm khác thường trên người đối phương.
Tại vị trí trái tim của lệ quỷ này có một vật thể dài màu đen.
Vật thể dài này đang không ngừng tản ra khí đen để bổ sung âm sát khí trên người lệ quỷ vừa mới bị Vệ Miên đánh tan.
Chẳng qua chỉ trong nháy mắt mà số âm sát khí vừa bị đánh tan đã lại trở về trong cơ thể của lệ quỷ.
Vệ Miên nhìn thấy một màn này cũng không khỏi cảm thấy hứng thú, cô chưa từng thấy thứ gì giống như "pin" được thiết kế chuyên dụng cho ma quỷ kiểu này, khó tránh khỏi muốn mang về tự mình nghiên cứu.
Cô lại một lần nữa nhảy lên, cầm Ngọc Cốt Phiến đánh về phía trường sam nam nhân, mà trường sam nam nhân cũng không nghênh chiến, anh ta là một lệ quỷ có trí tuệ rất cao, hiểu nhất chính là gần lợi tránh hại, vừa rồi bị đánh đến thê thảm như thế, nếu lúc này còn không mau chóng bỏ chạy mới chính là đồ ngu ngốc.
Nhưng Vệ Miên hoàn toàn không cho anh ta cơ hội, cô đập liên tiếp mấy phát lại đánh tan sát khí mà anh ta vất vả lắm mới có thể ngưng tụ ra được.
Chưa đợi "cục pin" kia kịp nạp điện cho anh ta thì đã bị Vệ Miên bóp chặt cổ, lôi đến trước mặt.
Cô mở thiên nhãn nhìn về phía bụng của lệ quỷ, lần này có thể nhìn thấy một cách rất dễ dàng, vậy mà vật thể dài nằm trong lồng ngực của lệ quỷ lại chính là tấm thẻ gỗ mà cô đã từng thấy vô số lần trước đây.
Trước đây Vệ Miên đã trông thấy tám tấm thẻ gỗ ở Tam Thanh Quan, cộng thêm cái của nữ quỷ Tô Dương nữa là chín, hoa văn trên mỗi một tấm đều khác nhau, chỉ là hoặc ít hoặc nhiều đều có điểm tương đồng giữa chúng.