Chương 1180: Ngoại Truyện 14
Sư phụ chắc chắn đã sớm biết được, chẳng trách mà người nhiều lần dặn dò cô không được tùy tiện sử dụng linh khí để vẽ bùa, còn lôi mấy lý luận gì mà sử dụng công cụ ra để lừa cô.
Hóa ra cô lại chính là đứa trẻ được hoạt tử nhân sinh ra, chỉ là không biết mẹ có còn nữa hay không, tiếc rằng không có cơ hội đi gặp một lần.
Cảm giác được áp lực truyền tới từ bát môn kim tỏa trận đang dần dần mạnh lên, mạnh đến mức cô hoàn toàn không có cách nào phản kháng được.
Vệ Miên từ từ thu lại nụ cười trên gương mặt, cô gỡ chiếc vòng trên cổ tay xuống rồi dùng sức ném ra ngoài pháp trận.
Lúc này, Tiểu Hắc vẫn đang chiến đấu với kim giáp nhân dường như cảm giác được gì đó, nó chợt ngẩng phắt đầu lên, chỉ nhìn thấy Vệ Miên đang bị nhốt trong trận pháp mang vẻ mặt nghiêm túc.
Cô liếc mắt nhìn mấy người một lần cuối cùng rồi giơ hai tay lên, ngón tay nhanh chóng bấm ra mấy thủ quyết phức tạp và xa lạ.
Tiểu Hắc không biết vì nó chưa từng nhìn thấy thủ quyết kia lần nào.
Nhưng Chính Dương Tử nhìn thấy thủ quyết đó, sắc mặt đột nhiên thay đổi, hắn thử qua đó ngăn cản nhưng lại quên tay chân mình đã bị bẻ gãy.
"Phụt" một tiếng, hắn ngã mạnh xuống đất.
Giọng của Chính Dương Tử run lên, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
"Đừng!"
"Miên Miên, dừng tay!"
"Dừng tay lại Vệ Miên!"
"Vệ Miên!"
"A..."
Hai mắt Chính Dương Tử như nứt ra, hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Lúc này, Vệ Miên ở trong trận pháp đã không còn nghe được gì nữa, mới đầu Tiểu Hắc vẫn chưa hiểu tại sao nhưng rất nhanh, nó đã nhìn thấy trong trận pháp có mấy người mặc đạo bào màu vàng vây quanh đột nhiên xuất hiện một luồng sáng trắng chói mắt, lao thẳng lên trời.
Luồng sáng trắng kia nhanh chóng bao phủ sắc vàng của trận pháp và nghiền áp nó với một tư thế cực kỳ mạnh mẽ.
Cùng với tiếng kêu thảm thiết của hoàng bào nhân liên tiếp vang lên, nó mang theo sức công phá dễ như bẻ cành khô lan ra khắp xung quanh, ngay cả mấy người đang nấp trong bóng tối cũng không được bỏ qua.
Trong nháy mắt bị luồng sáng trắng húc bay ra ngoài, Tiểu Hắc cảm giác hình như mình đã sinh ra ảo giác, vì nó nghe được tiếng rồng ngâm xa xăm.
Sau đó, ý thức của nó rơi vào trong bóng tối, không còn biết gì nữa.
Mà trong sương phòng ở sườn núi, một cây quạt nào đó bị khốn tiên trận vây nhốt dường như cảm giác được gì đó, nó đột nhiên phát ra những tiếng than khóc, cùng lúc đó còn bắt đầu phản kháng kịch liệt.
Đương nhiên khốn tiên trận cũng không ăn chay, sau khi cảm giác được sự phản kháng truyền tới từ bên trong đã lập tức cưỡng chế nghiền áp.
Trước đó cũng từng xuất hiện tình huống tương tự, nhưng lần này cây quạt bị nhốt ở bên trong như phát điên lên, vậy mà nó lại không tiếc đả thương chính mình cũng phải lao được ra ngoài.
Khốn tiên trận hoang mang, cũng chính trong nháy mắt này đã bị cây quạt kia tìm được sơ hở mà lao ra.
Sau khi Ngọc Cốt Phiến thoát khỏi khốn tiên trận bèn lập tức bay về phía đại điện trên đỉnh núi, nhưng được nửa đường là nó đã cảm giác được một loại khí tức nào đó đang lan rộng ra theo luồng sáng trắng.
"Vù vù..."
Ngọc Cốt Phiến giữa không trung như bị đứng hình, một lúc lâu sau nó mới cử động.
Cả người nó run lên sau đó lắc lư lên xuống, cùng với hành động của nó, chiếc quạt đột nhiên xòe ra, biến thành tám cánh quạt bay về tám phương vị ở đỉnh núi.
Đợi toàn bộ cánh quạt đứng vào phương vị bát quái xong, vậy mà lại đồng thời phát ra tiếng vù vù, quanh người tản ra ánh sáng chói mắt vô cùng, sau đó đồng loạt cắm mạnh xuống đất.
Chẳng qua chỉ trong chớp mắt, cánh quạt đã cắm vào trong lòng đất, từ trên bề mặt đã không còn nhìn ra được bất cứ một dấu vết nào nữa.
Lúc này, Chính Dương Tử đang được tứ đồ đệ cõng đứng trước đống phế tích trên đỉnh núi, một màn này đều được thu hết vào trong mắt hắn.
Nhìn thấy rõ ràng phương vị mà tám cánh quạt ở kia, Chính Dương Tử lập tức hiểu ra dụng ý của đối phương, cuối cùng mới thở ra một hơi dài thườn thượt.
Cũng may, cũng may mà có nó, hồn phách của Vệ Miên bị tổn hại vẫn hoàn tổn hại, nhưng suy cho cùng vẫn được bảo vệ.
Các thế hệ chưởng môn của Chính Dương Tông đang giữ chức ở địa phủ, theo như hắn được biết thì chưởng môn Trương Vân Thiên chính là Địa Hoàng Thần của một nơi nào đó, đến khi ấy mong rằng tổ sư gia giúp đỡ, đưa đứa trẻ này đi đầu thai, như thế thì hắn cũng có thể yên tâm được.
Người đang khẩn trương cao độ đột ngột thả lỏng, Chính Dương Tử không khống chế được mà lại phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt của hắn vàng như nến, cả người mềm oặt trên lưng của Trịnh Thanh Nguyên.
"Sư phụ..."
(Hoàn)