Chương 236: Kim Ngọc Mãn Đường
Tối hôm ấy, thành phố Thanh Bình đổ mưa, hơn nữa còn mưa vô cùng to, nghe nói cơn bão mấy hôm trước quay một vòng trên biển rồi chạy tới ven bờ bên Hải tỉnh, sau đó cuốn về đây.
Trước khi cơn mưa lớn đổ bộ, Vệ Miên đã xin nghỉ để về nhà từ trước.
Kết quả, tối hôm ấy cục khí tượng phát thông báo khẩn cấp, nói có bão đổ bộ, để đảm bảo an toàn cho quần chúng nhân dân mà rất nhiều nơi đã dừng dạy học lên lớp.
Vệ Miên đứng bên cửa sổ ngẩng đầu nhìn bầu trời tối tăm, sau khi nhìn một lúc, cô cúi mắt bấm ngón tay tính toán, sau đó cầm điện thoại lên gọi một cuộc.
"Đại sư?"
Chú út Tiền đang ở nhà tập gym thì nhìn thấy cuộc gọi của Vệ Miên, anh ta luống cuống tay chân nhận máy.
"Kêu người của anh bắt đầu thu mua một lượng lớn vật tư ngay từ bây giờ đi, nước suối, mì ăn liền, bánh mì, bánh quy với một vài món chống đói gì đó, còn cả mấy vật phẩm sinh hoạt như chăn, băng vệ sinh, vừa mua vừa chất vào xe, trong vòng ba ngày phải chứa được mười xe kéo, chuẩn bị xong thì nghe chỉ thị của tôi."
Còn chưa đợi chú út Tiền kịp phản ứng lại thì Vệ Miên đã tiếp tục nói: "Đợi anh làm xong mấy việc này vẫn tiếp tục thu gom đi, sau này còn cần gì thì tôi sẽ liên lạc với anh sau. À đúng rồi, nhớ phải chuẩn bị lượng băng rôn nhiều gấp đôi số lượng xe nhé, bên trên viết là thương hiệu trang sức của các anh, ngoài ra phải chuẩn bị nhiều hàng dự trữ vào."
Chú út Tiền rất muốn hỏi lý do nhưng nghĩ đến năng lực của Vệ Miên nên cuối cùng vẫn nhịn lại, sau khi cúp máy, anh ta bắt đầu thu mua mấy thứ kia.
Anh ta cũng không ngu, cửa hàng trang sức của nhà họ Tiền đã mở được nhiều năm như thế rồi hiển nhiên cũng từng gặp không ít thiên tai, biết mấy thứ này đều được chuẩn bị để cứu trợ thiên tai cả.
Nhưng cơn bão chỉ vừa mới bắt đầu thôi, hơn nữa, thành phố mà nó ghé thăm cũng toàn là những thành phố duyên hải có nguy cơ nhất định đối diện với cơn bão, còn thành thị cho đến tận bây giờ vẫn được tính là sóng yên biển lặng, có làm thế nào cũng không đến mức độ phải cứu tế đi?
Chú út Tiền không hiểu nhưng anh ta vô cùng nghe lời, dùng chưa đến hai ngày đã chuẩn bị xong những món đồ mà Vệ Miên đã chỉ định, thậm chí còn tiếp thu ý kiến của các nhân viên nữ, chuẩn bị thêm một vài món đồ dùng trẻ em và dược phẩm có khả năng sẽ dùng tới.
Đợi chuẩn bị xe xong, anh ta ngay lập tức gọi điện báo cho Vệ Miên, mà lúc này, thành phố Thanh Bình đã mưa liên tiếp hai ngày rồi, chỉ là cơn mưa vào ngày thứ hai đã giảm nhỏ đi một chút.
Lúc này, trên các nền tảng video đã có thể nhìn thấy rất nhiều video được đăng tải, lượng mưa ở một vài khu vực rất cao, những chỗ trũng thấp đã có hiện tượng tích nước.
"Tối nay cho mười chiếc xe này xuất phát đến tam tỉnh Hoa Trung."
"Được."
Chú út Tiền không hỏi một câu nào hết, cho dù bây giờ lượng mưa ở tam tỉnh Hoa Trung rõ ràng không phải là khu vực lớn nhất trong nước.
Sau đó, Vệ Miên lại chỉ ra vài thành phố nữa, đó đều là những nơi chịu ảnh hưởng khá nghiêm trọng mà cô đã bấm độn tính ra được.
Cô còn kêu anh ta nếu có năng lực thì chuẩn bị thêm mấy con thuyền để cứu viện trên nước, áo phao và một vài thứ khác.
Trước đó, chú út Tiền nhàn rỗi bao nhiêu thì đến bây giờ lại bận rộn bấy nhiêu, anh ta chỉ hận không thể xé mình thành năm phần để dùng, có rất nhiều việc anh ta phải đích thân đi làm, trợ lý còn lén lút chụp lại bóng lưng bận rộn của anh ta từ đằng sau.
Trợ lý Mã Siêu của chú út Tiền còn chưa đến ba mươi tuổi, tốt nghiệp chưa được bao lâu đã tới công ty trang sức Kim Ngọc Mãn Đường, sau này chú út Tiền thấy anh ta lanh lợi, tài cán nên mới điều người tới bên cạnh mình, nhoáng cái, anh ta đã đi theo chú út Tiền được năm năm rồi.
Mã Siêu cũng biết Vệ Miên, thấy gần đây đại sư toàn kêu chú út Tiền chuẩn bị vật tư cứu trợ thiên tai, biết rõ là muốn tạo dựng danh tiếng cho Kim Ngọc Mãn Đường nên anh ta còn vô cùng thông minh, quay video lại trước.
Thật ra mấy video này đều là những việc thật sự đã diễn ra, chỉ là không có người quay lại mấy khoảnh khắc ấy, cho nên lúc anh ta tự quay thậm chí còn khiến chính bản thân xúc động sâu sắc.