Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè (Dịch Full)

Chương 278 - Chương 278: Sợ Rằng Ông Nội Của Anh Sắp Không Được Nữa Rồi

. Chương 278: Sợ Rằng Ông Nội Của Anh Sắp Không Được Nữa Rồi

Chương 278: Sợ Rằng Ông Nội Của Anh Sắp Không Được Nữa Rồi

Trịnh Hạo thấy Vệ Miên là lần đầu tiên tới núi Hồng Diệp nên dự định dẫn cô đến ngôi chùa ở một ngọn núi khác thăm, anh ta cười nhe răng, vừa mới quay người lại đã thấy tầm nhìn của Vệ Miên rơi lên gương mặt mình.

"Sao thế đại lão? Chúng ta đi ăn cơm rồi lại qua bên đó sau, thế nào?"

Vệ Miên quan sát thật kỹ vài lần sau đó lắc đầu: "Sợ rằng anh phải về nội thành nhanh nhất có thể thôi."

"Sao vậy?"

Vệ Miên nhìn thấy tang khí cứ quanh quẩn trên gương mặt anh ta, cô không khỏi phải nói thẳng: "Sợ rằng ông nội anh sắp không được nữa rồi."

"Sao có thể chứ, trước khi tôi đi còn qua đó thăm ông mà, lúc đó ông còn ăn hết một bát cháo..."

Nói đến đây là Trịnh Hạo chợt hiểu ra, chắc chắn ông cụ hồi quang phản chiếu, chỉ là học nghệ của anh ta không tinh nên không nhìn ra được mà thôi.

Thật ra, một điểm này cũng không thể trách Trịnh Hạo được, quẻ không xem cho người thân, ông cụ Trịnh vốn có quan hệ thân thích với anh ta nên hiển nhiên anh ta không thể nhìn ra được toàn bộ mọi chuyện liên quan đến ông cụ rồi.

Hai người lái xe về khu nội thành, Vệ Miên cũng không theo đến bệnh viện vì đây là thời khắc người nhà tạm biệt, một người ngoài như cô không nên qua đó.

Vương Đông Thịnh nghe được cáo phó của Trịnh đại sư mà cũng rất bất ngờ, trước đó sức khỏe của đại sư trông cũng rất khỏe mạnh cơ mà, chẳng qua chỉ mới một năm trôi qua mà đã không ổn nữa rồi.

Ông ta thổn thức vài câu rồi lại bắt đầu lo lắng cho mình, trước mắt nhà họ Trịnh đang lo việc tang lễ chắc chắn không có thời gian đến xem phong thủy giúp ông ta, lẽ nào giờ chuyện phải đấu giá mảnh đất nào chỉ đành dựa vào bản thân mình thôi ư?

Nhưng mua bất cứ một mảnh đất nào đều không phải là con số nhỏ, nếu vì quyết sách của mình mà khiến cho sau này, trong quá trình khai phá tòa nhà lại xảy ra chuyện, thậm chí tòa nhà đã xây xong mà lại không bán được ra, vậy mình còn phải hối hận đến chết mất.

Vương Đông Thịnh nghĩ tới nghĩ lui rồi vẫn quyết định đi một chuyến, xem có thể tìm được cơ hội để hỏi không.

Vì thế, ông ta thay một bộ đồ màu đen rồi chuẩn bị thêm đồ viếng, đến nhà họ Trịnh với bộ dáng vô cùng có thành ý.

Trịnh đại sư là người trong đạo môn nên tổ chức tang lễ đều dựa theo quy tắc của đạo môn, nhưng vẫn đơn giản hơn so với rất nhiều đạo sĩ đương thời.

Có vài đạo sĩ đức cao vọng trọng sau khi qua đời sẽ để quan tài trong bốn mươi chín ngày, mà quy tắc xưa nay của Chính Dương Tông đều là để quan tài chín ngày, nhà họ Trịnh cũng được tính là hậu nhân của Chính Dương Tông nên hiển nhiên cũng noi theo quy tắc đó.

Trong khoảng thời gian này, Trịnh Khai Nguyên đã mời đạo sĩ của Tam Thanh Quan tới tụng kinh, sau đó cứ cách bảy ngày phải làm pháp sự một lần, thẳng cho đến ba mươi lăm ngày.

Trịnh đại sư là đại sư phong thủy nổi tiếng trong nước, có rất nhiều người biết ông cụ, người trong đạo môn tới đây tham gia pháp sự cũng rất đông, những người trước đây từng mời Trịnh đại sư giúp đỡ cũng lần lượt tới nhà chia buồn.

Vương Đông Thịnh lòng nóng như lửa đốt nhưng khi nhìn thấy pháp sự trang nghiêm trịnh trọng cũng không dám nói một chữ nào hết, lúc này, nếu ông ta dám kéo một người nhà họ Trịnh nào đi xem phong thủy cho mình vậy đó đúng là tự tìm đường chết.

Thế nhưng, đấu thầu khu đất lần này đối với ông ta mà nói vô cùng quan trọng, không thể có một chút sơ suất nào hết, ông ta thấy đại sư phong thủy tới tham gia pháp sự lần này nhiều như thế, nếu như nhà họ Trịnh có thể giới thiệu cho một người đáng tin cũng được vậy!

Vương Đông Thịnh nán lại nhà họ Trịnh cả một buổi sáng, thẳng cho đến tận trưa, ông ta mới chặn được Trịnh Hạo trên con đường thông tới nhà vệ sinh.

"Tiểu Trịnh đại sư..."

Trên gương mặt của Vương Đông Thịnh lộ vẻ bi thương rất có chừng mực, hai tay lại giơ tay bắt lấy tay của Trịnh Hạo: "Tôi cũng đột ngột nghe nói đại sư đã cưỡi hạc về trời như vậy, cậu với người nhà nhất định phải nén bi thương, phải chú ý đến sức khỏe của mình."

Gần đây Trịnh Hạo đã nghe câu này quá nhiều nên sớm đã không còn cảm giác gì nữa rồi!

Mới đầu khi anh ta biết tin ông nội sắp qua đời còn thấy buồn bã và luyến tiếc, nhưng bản thân anh ta cũng là người trong đạo môn, biết người qua đời chẳng qua chỉ là tồn tại trong thế giới này với một hình thái khác mà thôi, cho nên cũng không còn cảm giác gì nữa.

Bình Luận (0)
Comment