Chương 502: Cấu xé lẫn nhau
Bà ta giãy giụa bò tới phía trước, cuối cùng cũng cầm được chiếc điện thoại trong tay.
Nhưng trên tay và trên mặt của bà ta toàn là máu, nhận diện mặt và vân tay đều không thể mở được khóa màn hình.
Cuối cùng, người phụ nữ không còn cách nào khác, chỉ đành giơ ngón tay chậm chạp ấn mật khẩu.
Một con số cuối cùng còn chưa ấn xong thì ngón tay của bà ta đã không khống chế được mà rũ xuống.
Cả người rơi vào trong bóng tối vô cùng vô tận.
Vệ Miên thở dài một tiếng.
Cũng đúng lúc này, hai con người đang nằm trên mặt đất từ từ biến mất, rất nhanh bọn họ đã xuất hiện ở huyền quan một cách nguyên vẹn hoàn hảo, tiếp theo đó lại là tiếng cãi nhau của người đàn ông và người phụ nữ như cũ.
"... Con mẹ mày nhé, mày nói chuyện với ai hả, nếu biết nói chuyện thì nói, không biết nói thì ngậm cái mồm vào, không ai nghĩ mày câm đâu!" Một giọng nam thô thiển mang theo sự giận dữ vang lên.
Một giọng nữ chói tai khác truyền tới ngay sau đó: "Con mẹ mày, con mẹ mày, con mẹ mày, mày con mẹ mày với ai hả? Con đánh chết cả lò nhà mày bây giờ!"
Chuyện đã xảy ra trước mắt Vệ Miên ban nãy lại được diễn lại thêm một lần, đồng thời, đám người Điền Chấn Bằng lại một lần nữa nghe được tiếng cãi nhau của hai vợ chồng nhà kia.
Ngay cả từ ngữ và giọng điệu đều giống y như đúc với trước đó, khiến người nghe thấy mà sởn hết cả gai ốc.
Trước đó dù sao thì mấy người bọn họ cũng nghe cách vách tường cho nên không vô cùng rõ ràng đến thế.
Hơn nữa, tính tới bây giờ thì ngôn từ chửi nhau của hai vợ chồng nhà này cũng chỉ có mấy câu như vậy, cho dù chỉ là chửi đối phương con mẹ nó thì vẫn có thể chửi đến tận nửa đêm.
Cho nên, bọn họ cũng không có cảm giác đặc biệt gì cả, nhưng lần này thì lại khác.
Lần này, có thể nói là bọn họ chỉ cách hai vợ chồng nhà kia một cách cửa mà thôi, có thể nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người đó một cách vô cùng rõ ràng, thậm chí, dựa vào một vài tiếng động bên trong cánh cửa, bọn họ còn có thể đoán ra được động tác hiện giờ của hai người kia.
Bà bác tóc xoăn cả người run lẩy bẩy, loại âm thanh chặt chém lên da thịt này và cả tiếng kêu gào thảm thiết của người đàn ông đều khiến bà ta vô cùng hối hận vì tại sao mình cứ phải theo tới tận đây.
Vệ Miên lấy bùa chiêu hồn từ trong túi ra rồi đứng đọc một đoạn chú ngữ với cánh cửa lớn trước mặt, một lúc lâu sau mà hồn phách bên trong cánh cửa vẫn chưa bị gọi ra ngoài.
Cô hơi nhíu mày, không khỏi cảm thấy hơi kỳ quái.
Điền Chấn Bằng đã chú ý đến hành động của Vệ Miên từ ban nãy, lúc này, thấy cô nhíu mày, anh ta bèn hỏi với vẻ không chắc chắn cho lắm: "Đại sư, có cần mở cửa không?"
Vệ Miên nhìn về phía anh ta: "Anh có thể liên lạc được với chủ hộ của căn hộ này không, muốn giải quyết vấn đề thì chỉ sợ sẽ phải mở cửa đi vào."
"Không cần đâu, tôi đã nói trước với Tiểu Cương rồi, trước đó cậu ta có để lại một chiếc chìa khóa ở chỗ tôi, sợ trong nhà rò nước hay gì đó, có chuyện gì cậu ta lại không về được."
Nghĩ đến hôm đó sau khi nói cho Tiểu Cương biết có khả năng nhà của cậu ta bị ma ám, Tiểu Cương đã im lặng một lúc rất lâu rồi mới làm phiền anh ta tìm một đại sư giúp mình, cái gì nên thu thì thu, nên diệt thì diệt, dù sao người cũng đã chết rồi, cứ thoải mái xử lý là được.
Khi ấy, trong lòng Điền Chấn Bằng cảm thấy rất không thoải mái, nếu cha mẹ của anh ta qua đời, biết trong nhà có ma ám vậy anh ta chắc chắn có thể đoán ra được con ma đó ở đâu chui ra.
Cho dù cha mẹ của mình có biến thành ma thì anh ta vẫn muốn ở chung với bọn họ như xưa.
Nhưng anh ta nghĩ đến thái độ của đôi vợ chồng kia đối với nhau và thái độ đối với Tiểu Cương, hình như cậu trai này tỏ ra như thế cũng không có gì đáng trách cả.
Nghĩ như vậy, Điền Chấn Bằng bèn lấy một chiếc chìa khóa từ trong túi áo ra, cắm vào ổ khóa rồi xoay hai vòng, cánh cửa lập tức được mở ra.
Cửa vừa mở ra, không biết có phải ảo giác hay không mà bà bác tóc xoăn chỉ cảm thấy cả người lạnh run, cái lạnh đó dường như có thể thẩm thấu qua áo quần, chui thẳng vào trong từng khớp xương của con người.
Bà ta không khỏi kéo chặt cái áo trên người vào, giậm chân vài cái.
Hai bác gái khác cũng như vậy.