Chương 645: Kiếp nạn
"Phùng Tĩnh" liếm môi một vòng, giọng nói cũng trở nên khó nghe như trong điện thoại, nó đột nhiên bổ nhào về phía Vệ Miên: "Gà nướng đang ở đâu? Mau đưa cho tao!"
Vừa rồi Vệ Miên và Phùng Tĩnh đã ăn rất nhiều đồ ăn vặt ở chợ đêm cho nên trên người đính đủ thứ mùi đồ ăn, đây cũng là lý do tại sao cô nói đã mang gà nướng về mà con chồn vàng lại dễ dàng tin tưởng như vậy.
Trong nháy mắt nó bổ nhào tới, Vệ Miên đã tránh đi, nhưng cái thứ này cũng đã có lòng phòng bị với cô, thấy cô tránh là nó cũng kịp thời phanh gấp, nhưng sau một loạt hành động này cũng đã khiến nó hiểu ra một sự thật, chính là Vệ Miên hoàn toàn không có gà nướng gì hết, người này vốn đã muốn lừa nó rồi!
Con chồn vàng lập tức nổi giận, khống chế cơ thể của Phùng Tĩnh lại một lần nữa nhào tới, nó cầm cái dép lê dưới đất lên định đập vào đầu Vệ Miên.
Vệ Miên nhìn thấy một màn này mà khóe miệng không khỏi co rút, nó phải bất mãn đối với việc bị cô dùng dép lê đánh trước đó bao nhiêu đây, cho nên bây giờ vẫn còn muốn quay về đây báo thù.
Lực đạo mà Phùng Tĩnh sử dụng vô cùng lớn, Vệ Miên đợi người đến gần trước mặt mới nghiêng người tránh đi, sau đó rút kiếm gỗ đào của mình từ trong túi ra.
Vừa rồi cô mới phát hiện ra bùa chú trong túi của mình toàn là bùa trừ quỷ, mà con chồn vàng trước mặt này lại không thể tính là quỷ, sợ rằng lá bùa đó sẽ không có tác dụng gì.
Thật ra lúc này, tốt nhất là dùng cành đào đánh nó, nhưng trong tay Vệ Miên không có nên chỉ có thể bổ sung bằng kiếm gỗ đào.
Chẳng qua, chỉ một cây kiếm gỗ đào không thôi chắc chắn không đủ, cô lại nhân lúc tránh né mà lôi chu sa ra, nhanh chóng viết vẽ lên trên kiếm gỗ đào, chỉ qua có vài lần hít thở mà một luồng kim quang đã lóe lên, bùa chú đã hình thành.
Sau khi nhìn thấy kim quang,"Phùng Tĩnh" theo bản năng lùi lại một bước.
Cho dù không nhìn thấy rõ nhưng nó vẫn theo bản năng cảm giác được đó không phải là cái thứ gì tốt đẹp.
Ít nhất thì đối với nó mà nói, lực sát thương chắc chắn không nhỏ.
Vệ Miên rút một lá bùa ra ném để thu hút tầm nhìn của "Phùng Tĩnh", cũng không có thời gian vẽ bùa nên trực tiếp chấm chu sa bằng tay, nhân lúc đối phương bị bùa chú thu hút tầm nhìn, Vệ Miên bước nhanh tới, dùng bàn tay đó bóp cổ "Phùng Tĩnh."
Ngại vì cơ thể của Phùng Tĩnh cho nên cô không dùng quá nhiều sức, có điều, chỉ như thế cũng đã đủ khống chế đối phương rồi.
Cộng thêm, trên tay cô còn có uy lực của chu sa, trực tiếp khiến "Phùng Tĩnh" vốn đang mang vẻ mặt vô cùng hèn hạ lập tức vặn vẹo đau đớn, vừa vặn vẹo một cái là ngũ quan chen chúc lại với nhau, lúc này, ai nhìn thấy cũng sẽ sợ hết hồn cho mà xem.
Vì đây quả thật không phải vẻ mặt mà con người có thể làm ra!
Vệ Miên đâm kiếm gỗ đào vào lưng của "Phùng Tĩnh", nhân lúc đối phương không thể nhúc nhích được, cô lại cầm chu sa vẽ bùa lên mặt đối phương.
"Đan thư trấn hung, yêu diệt quỷ đăng!"
Đột nhiên "Phùng Tĩnh" phát ra một tiếng kêu chói tai vô cùng, âm thanh này không hề giống tiếng mà con người có thể phát ra được một tí nào, ngược lại nghe giống con chuột bị giẫm phải đuôi.
Nhân cơ hội này, Vệ Miên lôi Ngọc Cốt Phiến ra gõ lên đầu "Phùng Tĩnh" một cái, một cái bóng màu nâu nhạt lập tức bay ra khỏi người "Phùng Tĩnh" rồi nhanh chóng chui xuống gầm giường ở một bên.
Cơ thể này giống như đột nhiên không còn gì chống đỡ mà từ từ khuỵu xuống đất.
Vệ Miên giơ tay đỡ Phùng Tĩnh, triệt tiêu lực đạo, để cô ấy nằm thẳng dưới sàn nhà.
Sau đó, cô nhanh chóng đi về phía con chồn vàng đã chồn mất ban nãy, nhấc sàng đan lên, quả nhiên nhìn thấy một con chồn vàng ở bên dưới.
Lông màu nâu nhạt, mắt to như hạt đỗ đen, đang giương nanh múa vuốt nhìn cô với vẻ mặt đề phòng.
Vệ Miên vả thẳng nó một phát mà không hề khách sáo tí nào, sau đó lại bóp cổ đối phương, lôi nó ra khỏi gầm giường.
Con chồn thấy mình bị bắt bèn kêu chít chít loạn xạ lên, ra sức muốn nhào tới chỗ cô.
Thế nhưng tư thế túm cổ nó của Vệ Miên lại vô cùng khéo léo, cho dù nó có đạp có đá cỡ nào cũng không thể chạm đến được.
Con chồn vàng đảo tròng mắt, định vểnh mông lên đánh rắm, dùng khí thối để khiến cô ả chết tiệt đang bóp cổ nó phải chết ngạt.