Chương 793: Thiên Cơ Đoán Mệnh Quán
Vệ Miên mỉm cười, dùng ngón tay chỉ vào bảng hiệu của club: "Anh quên tôi làm nghề gì à?"
Vương Vĩ nhìn theo hướng ngón tay của cô chỉ, vừa liếc mắt cái đã trông thấy cái tên "Thiên Cơ Đoán Mệnh Quán" ở bên trên.
Biểu cảm trên gương mặt của anh ta chợt dại ra, lúc lại nhìn về phía Vệ Miên, ánh mắt của anh ta còn mang theo một chút thán phục.
Thật ra anh ta vẫn luôn cho rằng Vệ Miên chỉ có một chút trình độ ở phương diện phong thủy mà thôi, đặt cái tên Đoán Mệnh Quán cũng chỉ là một mánh khóe, nhưng không ngờ...
"Tôi cũng không tính cụ thể là bao nhiêu, dù sao đều là dùng cho mấy đứa trẻ đó, ghi sổ lại cũng không có ý nghĩa gì cả."
Huống chi, lúc quyên góp cho cô nhi viện, mẹ viện trưởng cũng sẽ tự ghi lại.
Toàn bộ tiền quyên góp cho cô nhi viện đều được bà ghi lại hết, mỗi một khoản chi ra cũng sẽ được ghi lại, cho đến bây giờ đã gom được thành một chồng sổ cao rồi.
Sau khi nghe xong, ánh mắt nhìn Vương Vĩ của Vệ Miên lại càng thêm ôn hòa.
Bởi vì từng dầm mưa cho nên khi có năng lực mới hy vọng được làm ô cho người khác, người như thế đã càng ngày càng ít đi rồi.
"Có phải thiết kế Vương có một chiếc bình màu xanh không?"...
Vương Vĩ suy nghĩ một lúc, rất lâu sau mới nhớ ra nhà mình quả thật có một cái bình hoa to màu xanh.
Cái bình này dùng để đựng chổi lông gà, bình thường cũng chỉ khi nào anh ta lấy chổi lông gà mới liếc mắt nhìn một cái, cho nên rất ít chú ý đến.
Một vật mà đến ngay cả bản thân anh ta còn ít chú ý tới, vậy mà cô Vệ chỉ liếc mắt nhìn anh ta có vài cái đã biết ngay rồi?
Nhưng anh ta nghĩ đến vừa rồi Vệ Miên đã có thể biết mình luôn quyên góp tiền cho cô nhi viện, vậy biết nhà mình có một chiếc bình hoa to màu xanh cũng không phải là chuyện kỳ quái gì.
"Đúng là có một cái, dùng để đựng chổi lông gà."
Vương Vĩ gật đầu, anh ta nghĩ Vệ Miên sẽ không vô duyên vô cớ nhắc đến bèn nhìn cô với vẻ hơi nghi ngờ: "Cái bình đó có gì không đúng sao ạ?"
Đôi mắt của Vệ Miên cong lại: "Thiết kế Vương, hay là anh cầm cái bình đó đến quán đồ cổ hỏi thử đi, nếu sợ không tìm được một nơi đáng tin vậy có thể tới Chí Viễn Trai trên phố Phong Thủy, hoặc là Tiệm đồ cổ Trần Ký. Anh cứ trực tiếp báo tên của tôi, đảm bảo bọn họ sẽ cho anh một cái giá công bằng."
Nếu như không chú trọng vào thực lực của tiệm đồ cổ thì thật ra mối quan hệ giữa Tiệm đồ cổ Trần Ký và Vệ Miên gần gũi hơn một chút, nhưng với chiếc bình màu xanh ở nhà Vương Vĩ kia, chỉ sợ Trần Đại Bằng muốn ăn cũng sẽ phải tốn sức một chút. Về phương diện thực lực kinh tế, Tiệm đồ cổ Trần Ký chỉ có thể tính là tính tài mới xuất hiện, có thế nào cũng không bằng được một tiệm lâu đời đã hơn trăm năm như Chí Viễn Trai.
Nhưng đến khi ấy, Vương Vĩ chọn chỗ nào còn phụ thuộc vào chính bản thân anh ta quyết định nữa.
Vương Vĩ nhìn Vệ Miên với vẻ kinh ngạc và nghi ngờ, câu nói này có ý nghĩa gì thì rất nhanh anh ta đã phản ứng lại được.
Kêu anh ta mang cái bình trong nhà đến tiệm đồ cổ, cho dù có là thằng ngốc cũng vẫn có thể hiểu được, ý ở đây là cái bình hoa màu xanh ở nhà anh ta kia chính là đồ cổ!
Đồ cổ!
Mấy món đồ cổ mà anh ta biết, không một món nào không thể bán được với giá mấy vạn, mấy chục vạn thì phải?
Lỡ như anh ta vô cùng may mắn, bán được với giá hơn trăm vạn cũng không biết chừng. Cái bình hoa ở nhà anh ta to như thế, cho dù tính theo cân thì chắc hẳn cũng phải được mấy chục vạn ấy chứ?
Như vậy có phải đã có tiền chữa bệnh cho Tiểu Vũ rồi không?
Chỉ cần có thể dùng được loại thuộc tốt hơn, anh ta có lòng tin Tiểu Vũ chắc chắn có thể đợi được tủy phù hợp!
Nghĩ như thế, Vương Vĩ cúi người một cái thật sâu trước mặt Vệ Miên.
"Cảm ơn cô Vệ! Con người tôi cũng không biết nói lời dễ nghe gì cả, sau này chỉ cần cô Vệ có chuyện gì cần đến tôi thì cứ thông báo một tiếng, Vương Vĩ tôi nhất định sẽ lên núi đao, xuống biển lửa ngay!"
Vệ Miên không khỏi bật cười: "Không đến mức lên núi đao xuống biển lửa đâu, sau này nếu như tôi còn có chỗ nào khác muốn trang trí tuyệt đối sẽ không khách sáo với anh đâu."
"Chắc chắn rồi, cô Vệ tin tưởng là niềm vinh hạnh của tôi mà!"