Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè (Dịch Full)

Chương 88 - Chương 88: Nhớ Rõ

. Chương 88: Nhớ Rõ

Chương 88: Nhớ Rõ

Chỉ riêng số tiền chuyển khoản mà cô cháu gái gửi cho bà cụ trong suốt mấy năm nay đã lên đến hơn ba mươi vạn rồi, tất cả đều được bà cụ tích hết vào trong thẻ ngân hàng, cho nên làm sao có khả năng chỉ vì mười vạn đồng mà không liên lạc với bà cụ chứ!

Phải biết rằng tình cảm giữa hai bà cháu bọn họ tốt, dăm ba bữa là lại gọi video cho nhau.

Tầm nhìn của Vệ Miên rơi lên cung tử nữ của bà Tống.

"Bà ơi, chỉ sợ kết quả bói ra được sẽ không tốt cho lắm đâu, bà còn muốn xem không?"

Hai mắt bà cụ rưng rưng nước mắt, thật ra bà ta cũng đã đoán ra được khả năng này rồi.

Bà cụ gật mạnh đầu: "Xem!"

Nói xong, bà ta đưa ảnh và sinh thần bát tự mà mình đã chuẩn bị trước cho Vệ Miên xem.

Vệ Miên nhận lấy, vừa liếc mắt nhìn một cái là trong lòng đã có suy đoán ngay, có điều, cô vẫn phải tiêm một liều dự phòng cho bà cụ trước đã.

"Con người cháu xưa nay không thích nói lời dễ nghe, có khả năng có vài lời không được vừa ý cho lắm nhưng đó đều là sự thật."

Bà Tống gật đầu, nếu bà cụ đã tới đây xem bói vậy hiển nhiên lời dễ nghe hay khó nghe đều phải nghe hết.

Còn nữa, chỗ này cũng chỉ có Vệ Miên với hai người già bọn họ, cũng không sợ người khác nghe thấy.

"Từ tướng mặt của người này cho thấy một đời này của cháu gái bà có rất nhiều người đàn ông, hơn nữa, còn là dựa vào sự yêu chiều của đàn ông để kiếm cơm, từ đó có thể suy ra được cô ta làm nghề đó!"

"Hơn nữa, bên trái và bên phải gương mặt của cô ta đều to, trán to nhưng hai bên quai hàm lại rất nhỏ, chứng tỏ cô ta có chút thủ đoạn, cũng có thể moi được tiền từ trong tay đàn ông, là tướng mặt có thể vì tiền mà không từ thủ đoạn."

Vệ Miên nói đến đây là sắc mặt của bà Tống đã rất lúng túng.

Ngược lại, bà ta chưa bao giờ từng nói chuyện này cho người chị em tốt của mình biết, nhưng lúc này bị đại sư vạch trần khiến cho bà cụ khó tránh khỏi có hơi khó chịu.

Có điều, bà ta biết đại sư nói đúng hết, đối diện với một đại sư có bản lĩnh như thế, chút khó chịu đó của bà ta nhất định phải nhịn lại.

Ngược lại, trên gương mặt của bà Hoàng không lộ ra một chút vẻ khác thường nào hết, thật ra thì bà cụ cũng đã sớm đoán ra được rồi.

Một cô gái trẻ tuổi và xinh đẹp lăn lộn ở một nơi vàng thau lẫn lộn như thành phố Thâm Quyến, cho dù trở về có ăn mặc chỉnh tề gọn gàng nhưng cũng không thể ngăn được vẻ yêu tà tỏa ra từ trong xương cốt đó.

Mấy bà cụ đã sống thành tinh như bọn họ chỉ liếc mắt nhìn một cái cũng có thể nhìn ra được.

Nhưng ngại vì mặt mũi của người chị em nên bà cụ mới không thể hiện ra mà thôi.

"Cháu gái của bà có tướng mặt chết đột ngột, dựa theo bát tự để tính thì cô ta đã chết được gần một năm rồi."

Vệ Miên liếc mắt nhìn bức ảnh trong tay rồi nói tiếp.

Gương mặt của bà Tống cắt không còn một giọt máu nào, đôi môi trắng bệch, bà ta ôm chặt lồng ngực mình, thở hồng hộc.

Cho dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng vẫn bị một câu nói này dọa sợ không nhẹ.

Có thế nào thì bà ta cũng không bằng lòng tin tưởng đứa cháu gái được mình một tay nuôi lớn lại gặp nạn sớm như thế.

Gần một năm rồi, bây giờ là tháng mười hai, vậy nói cách khác là vừa mới qua tết xong, cô ta đi chưa được bao lâu là đã chết rồi.

Chẳng trách mà suốt một khoảng thời gian dài như thế không liên lạc về với gia đình, chẳng trách lại không tìm được cô ta.

Trên gương mặt nhăn nheo của bà cụ là hai hàng nước mắt chảy dài.

Một tay của bà Hoàng ôm chặt bà Tống, một tay khác vỗ nhẹ lên lưng bà ta, lặng lẽ an ủi.

Bà Tống phát tiết một lúc rồi mới dừng lại, bà ta dùng tay áo lau nước mắt, đôi mắt vừa mới khóc xong vẫn còn đỏ hoe, nhìn về phía Vệ Miên với vẻ khẩn cầu: "Đại sư, cô có thể giúp tôi bói xem Đình Đình đã chết thế nào được không, hung thủ là ai? Còn cả thi thể của Đình Đình đang ở đâu nữa? Lần trước tôi qua đó đã tìm quanh chỗ ở của nó mà không phát hiện ra người đâu, rốt cuộc thì nó bị giấu ở đâu rồi?"

"Được."

Lần này thứ phải bói khá là chi tiết.

Vệ Miên lôi bùa giấy ra rồi vẽ một bát quái đồ lên trên đó, sau đó viết vẽ thôi diễn một phen, không lâu sau đã có kết quả.

Bình Luận (0)
Comment