Đại Lão Huyền Học Livestream Bốc Gạch

Chương 103

Luồng khí lạnh bên trong cuộn trào xộc thẳng vào mặt.

Sắc mặt mọi người lập tức biến đổi!

Bên trong phòng khách, bài trí đơn giản nhưng khá rộng rãi. Một tấm rèm màu vàng treo trên tường làm nền cho chiếc tivi, phía trước là một chiếc bàn gỗ dài. Trên bàn có hai cây nến trắng lớn đang cháy, cùng với ba nén hương đã tàn quá nửa.

Nhưng đáng sợ nhất không phải bàn thờ.

Ở bên cạnh chiếc lư hương—

Là một chiếc giường đơn sơ.

Trên giường…

Là một thi thể máu thịt mơ hồ!

"A—!"

Dư phu nhân và Hạ phu nhân hét lên thất thanh!

Chưa đầy mười phút sau, cảnh sát có mặt, phong tỏa hiện trường.

...

Sau khi tiễn mẹ mình ra khỏi cửa, Hạ Thần quay lại phòng ngủ.

Anh ta mở ngăn kéo, lấy ra một tấm ảnh.

Trong ảnh là anh ta và Ninh Hiểu Ninh, nụ cười tươi tắn như đôi tình nhân đang chìm đắm trong tình yêu.

Hạ Thần nhẹ nhàng vuốt ve tấm ảnh, trong mắt tràn đầy sự si mê.

Chợt, cửa phòng ngủ bị đẩy ra.

Anh ta giật mình ngẩng lên, trong mắt thoáng qua một tia ngỡ ngàng. Nhưng chỉ trong chớp mắt, anh ta liền tươi cười rạng rỡ, giọng nói tràn đầy vui vẻ:

"Tiểu Ninh! Sao em biết hôm nay anh không đi làm? Anh còn đang định đến tìm em đây. À đúng rồi, trà sữa anh mua cho em đâu nhỉ?"

Anh ta nhìn quanh phòng, tìm kiếm một cách sốt ruột.

Người phụ nữ đứng trước cửa nhẹ nhàng cười, bước tới, nắm chặt lấy tay anh ta:

"A Thần, trí nhớ của anh càng lúc càng tệ rồi. Vừa nãy anh đưa trà sữa cho em mà, em uống hết rồi còn đâu."

Hạ Thần sững sờ. Sau đó, anh ta cười hiền lành, gãi đầu bối rối:

"Em nói cũng đúng... Chắc tại dạo này anh bận quá, đầu óc cứ lơ đãng. Trà sữa uống có ngon không? Anh mua ở tiệm mới mở dưới công ty đó, là vị xoài bưởi nho mà em thích nhất!"

Hạ Thần nghe thấy câu trả lời của cô ta, cả người như rơi vào hầm băng. Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, khiến anh ta run rẩy.

Người phụ nữ trước mặt vẫn mang dáng vẻ dịu dàng, nhưng trong đôi mắt kia, sự si mê đã biến thành một loại điên cuồng khiến anh ta hoảng sợ.

"A Thần, không phải anh đã đồng ý rồi sao? Mạng anh đều có thể cho em, vậy bây giờ ở lại bên em có gì mà không được?"

Hạ Thần lùi về sau, ánh mắt đầy cảnh giác. Anh ta nhìn cánh cửa vẫn đóng chặt, lại nhìn gương mặt người phụ nữ trước mặt, trái tim đập loạn xạ.

"Rốt cuộc cô muốn làm gì?" Anh ta nghiến răng, từng chữ như nặn ra từ kẽ răng. "Tại sao lại giả thành Tiểu Ninh?"

Người phụ nữ cong môi cười, nụ cười khiến người ta rợn tóc gáy.

"A Thần, chẳng phải anh rất yêu cô ta sao? Nếu em không biến thành cô ta, làm sao có thể khiến anh nhìn em thêm một chút? Nếu không phải giả thành cô ta, làm sao có thể nghe được chính miệng anh nói yêu em?"

Hạ Thần cảm thấy như có một luồng khí lạnh quấn lấy tim mình. Anh ta đã từng nghe người ta nói về những kẻ si tình điên cuồng, nhưng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào tình huống này.

"Vương Giai…" Anh ta chậm rãi gọi tên cô ta, giọng nói mang theo sự khó tin. "Là cô sao?"

Người phụ nữ cười khẽ, bàn tay trắng nõn chạm lên gương mặt anh ta, ánh mắt đầy chấp niệm.

"Anh còn nhớ tên em, thật tốt… A Thần, em yêu anh. Em yêu anh đến mức nguyện ý biến thành bất kỳ ai mà anh muốn. Anh nhìn xem, em đã làm bao nhiêu thứ vì anh, tại sao anh cứ muốn trốn khỏi em?"

Hạ Thần giật mình, lập tức hất tay cô ta ra, nghiến răng: "Cô điên rồi!"

"Điên ư?" Vương Giai bật cười, nụ cười quỷ dị đến mức khiến người ta sởn gai ốc. "Nếu yêu anh là điên, vậy thì em thừa nhận, em điên rồi!"

Cô ta tiến lên một bước, mà Hạ Thần lại vô thức lùi về sau.

"Đừng đến gần tôi!" Anh ta hét lên, lòng bàn tay lạnh ngắt.

"A Thần, anh đừng sợ mà…" Giọng cô ta dịu dàng, nhưng ánh mắt lại tràn đầy ám muội. "Chúng ta đã bên nhau một tuần, hôn nhau không biết bao nhiêu lần… Anh nghĩ rằng bây giờ giả bộ thuần khiết là có thể thoát được sao?"

Hạ Thần tái mặt. Trong đầu anh ta là một mớ hỗn loạn, dường như những ký ức trong suốt một tuần qua đều bị đảo lộn.

Không… không thể nào!

Anh ta nhớ rõ bản thân chỉ yêu một mình Ninh Hiểu Ninh. Tại sao bây giờ lại trở thành như thế này?

"Không! Cô giả thành Tiểu Ninh, cô đã bỏ bùa tôi!" Hạ Thần gào lên, cắn răng trừng mắt với Vương Giai. "Cô rốt cuộc đã làm gì tôi?"

Vương Giai bật cười. Dưới ánh đèn, gương mặt cô ta bắt đầu vặn vẹo, nhanh chóng biến đổi.

Một giây sau, gương mặt dịu dàng của "Ninh Hiểu Ninh" biến mất, thay vào đó là dung mạo của Vương Giai – người con gái anh ta đã từng lờ mờ có ấn tượng nhưng chưa bao giờ để tâm đến.

Hạ Thần trợn tròn mắt, toàn thân cứng đờ.

"Anh nhìn thấy rồi chứ?" Cô ta thì thầm, vươn tay vuốt ve gò má anh ta. "Em mới là người yêu anh thật lòng nhất… Còn Ninh Hiểu Ninh? Cô ta đã sớm rời bỏ anh rồi."

Giọng nói của cô ta nỉ non dịu dàng, như thể đang thầm thì những lời âu yếm ngọt ngào nhất thế gian. Nhưng cánh tay lại chẳng hề thành thật, càng siết chặt cổ Hạ Thần hơn.

Đôi mắt Hạ Thần trợn to, cơ thể giãy giụa dữ dội. Nhưng dường như có một thế lực vô hình giam cầm lấy anh ta, khiến cả người cứng đờ, không thể cử động. Trước mắt, chỉ còn lại gương mặt Vương Giai đang tươi cười, nhưng nụ cười đó lại khiến sống lưng anh ta lạnh toát.

Hơi thở dần trở nên khó khăn, cổ bị siết chặt đến mức hai chân đã rời khỏi mặt đất.

"Em vốn không nỡ làm hại anh, nhưng tất cả đều do mẹ anh! Bà ấy tìm cái gọi là Huyền Sư đến đây làm gì? Còn anh nữa, tại sao lại nhận ra em? Cứ như trước đây không tốt sao?"

"Nhưng mà không sao." Vương Giai nghiêng đầu, giọng nói dịu dàng như đang vỗ về. "Em đã nghĩ thông suốt rồi, chúng ta có thể đổi một cách khác, ở bên nhau lâu dài hơn. A Thần, em có thể giúp anh bất tử, chúng ta vĩnh viễn không xa rời, mãi mãi!"

"A Thần, đừng sợ... chỉ đau một lát thôi, chỉ một lát là xong..."

Trong từng tiếng dụ dỗ, đồng tử của Hạ Thần dần dại ra, hốc mắt lồi hẳn, gương mặt trắng bệch đến đáng sợ...

"Rầm!"

Cửa phòng đột ngột bị đẩy mạnh.

Vương Giai không kịp đề phòng, cánh tay lập tức buông lỏng. Hạ Thần ngã phịch xuống đất, hai tay ôm cổ, điên cuồng ho khan.

Lê Kiến Mộc đứng ngay trước cửa, gương mặt lạnh tanh, không có chút biểu cảm.

"Nhanh thật đấy." Vương Giai cười khẩy, ánh mắt tràn đầy căm hận.

Lê Kiến Mộc chẳng buồn để ý đến cô ta, ánh mắt đảo qua ban công.

Trên ghế bập bênh, Phù Tang ngồi thảnh thơi, chiếc ghế khẽ lắc lư theo gió. Tấm rèm bay phần phật, che giấu cơ thể mờ ảo, như có như không của anh ta.

"Tiểu Huyền Sư." Vương Giai nghiêng đầu, khóe môi cong lên. "Tôi khuyên cô đừng xen vào chuyện của người khác. Người đàn ông này là của tôi, tôi muốn giữ thì sẽ giữ!"

Lê Kiến Mộc nhìn cô ta, đột nhiên bật cười.

"Cô còn nhớ dáng vẻ lúc chết của mình không?"

"...Cái gì?" Vương Giai khựng lại, vẻ mặt hơi thay đổi.

"Cô không nhớ sao? Để tôi giúp cô ôn lại một chút."

Vừa dứt lời, đầu ngón tay Lê Kiến Mộc vẽ một vòng cung trong không trung, một tia sáng trắng lao thẳng về phía Vương Giai.

Chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt bình thường của cô ta vặn vẹo dữ tợn. Máu thịt mơ hồ, từng dòng chất lỏng đỏ thẫm ròng ròng chảy xuống. Tay chân bỗng mềm oặt như thể xương cốt đều biến mất.

Thông thường, trạng thái ổn định nhất của quỷ hồn chính là dáng vẻ trước khi chết.

Bọn họ có thể dùng âm khí để che giấu đi vết thương, nhưng chung quy cũng chỉ là một lớp vỏ bọc mỏng manh.

Giống như trang điểm, dù có biến hóa thế nào, lớp mặt mộc vẫn không thay đổi.

Quá trình diễn ra quá nhanh, Vương Giai chưa kịp phản ứng thì đã bị lột trần diện mạo thật sự.

Nhận ra bản thân trở lại dáng vẻ thê thảm khi chết, cô ta hét lên chói tai!

Tiếng hét sắc bén đến mức có thể xuyên thủng màng nhĩ, không phải âm thanh mà con người có thể phát ra.

Hạ Thần đau đớn ôm đầu, sắc mặt tái mét.

"Giết cô! Tôi phải giết cô!"

Gào thét điên cuồng, Vương Giai lao về phía Lê Kiến Mộc.

Bình Luận (0)
Comment